Chương 8

23.

Lần đầu tiên Tề Tấn gặp Hạ Như Y là khi đang tuần tra ở Tây Bắc.

Lúc đó, nhóm người của chàng phong trầm mệt mỏi mà đến. Khi đến nơi đóng quân đã đầy mệt mỏi.

Chàng đang định chăm sóc nghỉ ngơi thì bên ngoài lều trại bỗng nhiên ồn ào.

Chàng ngước mắt lên nhìn thấy một hồng y nữ tử đang ra roi thúc ngựa trong giáo trường. Nàng giương cung bắn vào mục tiêu, những mũi tên bắn đi không lệch chút nào, thu hút vô số tiếng reo hò.

Nữ tử đó có thân thể khỏe mạnh, tươi cười tùy ý còn rực rỡ hơn cả hoàng hôn.

Có người chỉ cần một ánh mắt là cả đời khó quên.

Lúc gặp lại Hạ Như Y lần nữa là khi nàng cùng cha vào kinh báo cáo. Tề Chiêu đế muốn ban hôn nữ nhi Hạ gia cho Tề Hành.

Tề Hành là đương triều thái tử, là đối tượng mà hàng nghìn nữ nhân ngưỡng mộ.

Mà Tề Tấn là hậu nhân của tội thần, thậm chí mẫu phi của chàng còn không được người nhắc đến.

Mặc dù trong lòng Tề Tấn lo lắng không chịu được, nhưng lúc đó lại không có sức tranh với Tề Hành.

Tề Tấn vốn đã ch///ết tâm, nhưng chuyện này lại phát sinh biến hóa, Hạ Như Y lại bị ban hôn cho hắn.

Người khác đều nói Hạ Nhược Y đối với thái tử tình thâm nghĩa trọng, gả cho Tề Tấn thật sự là do không còn sự lựa chọn nào.

Nhưng Tề Tấn biết nàng thông minh như vậy, kế quả như thế này nhất định là do Hạ Như Y muốn.

Cho nên, đêm đại hôn đó, Hạ Như Y mới thăm dò hắn, và hắn đã thành thật nói ra.

Đối với Hạ Như Y hắn không cần có bất kì che giấu nào.

Sau khi thành hôn, Tề Tấn và Hạ Như Y đã trải qua đủ mọi chuyện.

Nàng có dũng có mưu, thông minh hơn người, trọng tình trọng nghĩa.

Tề Tấn đối với nàng càng ngày càng hiểu rõ, càng hiểu rõ càng chìm sâu khó mà tự thoát ra được.

Nhưng Hạ Như Y lại nói, lòng nàng hướng về tứ phương, hiện tại bị vây ở kinh thành, bị cuốn vào tranh đoạt chỉ vì Hạ gia quân.

Đa tình luôn bị vô tình khổ. Từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ là một bên tình nguyện mà thôi.

Tề Tấn đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Sau chuyến đi săn ở Hương Sơn Hạ Như Y bắt đầu xa cách hắn, hắn cũng không muốn làm phiền nàng.

Sau đó, Tề Hành khởi binh tạo phản, Tề Tấn mang binh chống trả, nhưng lại không có tin tức gì của Hạ Như Y.

Tề Tấn tra xét toàn bộ nhưng manh mối duy nhất là Hạ Như Y đã bị Tề Hành gi///ết ở ngoại thành.

Lúc đó Tề Tấn hoàn toàn tuyệt vọng, tất cả sự cơn giận và không cam lòng đều được phát tiết trên chiến trường.

Kinh Thành nội loạn nhiều ngày, Tề Tấn gi///ết giặc vô số. Mỗi lần trở về trên người đều là máu, không biết là máu của mình hay là máu của người khác nữa.

Hắn cũng không cảm thấy mệt, mỗi ngày đều căng như sợi dây đàn giống như buông lỏng sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Nhưng Hạ Như Y quay lại rồi.

Lúc Tề Tấn gặp Hạ Như Y trên chiến trường, hắn vốn cho rằng đó là ảo giác.

Hắn ra sức mở một đường m///áu đi đến bên cạnh Hạ Như Y, ôm lấy nàng vào lòng.

“Ta rất nhớ nàng” Hắn chỉ nói một câu nhưng trong lòng lại cuộn trào dậy sóng.

Sau khi Tề Hành ch///ết, đại cục đã định.

Tư Chiêu đế triệu Hạ Như Y vào cung, tận lực giấu giếm Tề Tấn, nhưng Tề Tấn vẫn biết.

Sau đó Tư Chiêu đế đặc xá cho Hạ gia quân, phúc thẩm lại án oan của Mộ gia. Tề Tấn mới đoán được đây chính là đàm phán giữa Tư Chiêu đế và Hạ Như Y.

Hạ Như Y muốn đi, hắn không có cách nào giữ nàng lại. Hắn mới vừa đăng cơ, kinh thành trải qua nội loạn, chiến sự Nam Cương mới ổn, thế lực trên triều của Tư Chiêu đế vẫn còn, hắn không có sức chống lại.

Hơn nữa, hắn yêu Hạ Như Y giống như đại nhạn của Tây Bắc, vốn nên sống tự do trong một thế giới rộng lớn.

Hắn bằng lòng để nàng đi, cũng chỉ có thể để nàng đi.

Từ đó, hắn bảo vệ giang sơn này, vì trách nhiệm cũng là vì Hạ Như Y. Bởi vì trong núi sông to như thế còn có nàng.

24.

Tề Nhân năm thứ ba, Tây Bắc nổi loạn.

Tề Hành ngự giá thân chinh, hành quân đến Tây Bắc, Đại Tề địa thế bất lợi. Quân đội hai bên giằng co nhiều ngày, tướng sĩ Đại Tề tử thương vô số.

Tề Tấn và Thạch Hảm tướng quân trong lều thương lượng đối sách, nhưng không có giải pháp tốt.

Khi không còn cách nào khác thì tướng sĩ đến báo cáo “Bên ngoài có một mưu sĩ, tự xưng là có cách phá vỡ cục diện, hi vọng được yết kiến bệ hạ.”

Hành quân đánh trận luôn sẽ có những người tự xưng mưu sĩ hiến kế đưa ra lời khuyên, nhưng thường là thích khách nước địch. Hắn không để ý chỉ tùy tiện hỏi “Người đến là ai?”

Binh sĩ bị hỏi một câu như vậy lộ ra một chút do dự, đứt quãng nói “Người đó nói, nếu như bệ hạ hỏi thì trả lời là: Vết thương trên ngực bệ hạ là do nàng tạo ra.”

Tề Tấn nghe đến đó thì choáng váng, một lúc lâu mới hoàn hồn.

“Để nàng tiến vào” Tề Tấn nói xong, sau đó nhìn về phía các tướng lĩnh trong lều “Các vị đi xuống trước đi, các binh sĩ bên ngoài lều của trẫm cũng rút hết đi.”

Trên mặt Thạch Hảm kinh ngạc, người tự xưng là mưu sĩ này đã từng làm bệ hạ bị thương, bây giờ đến bày mưu chắc chắn là thích khách, hắn làm sao có thể lui được.

Thạch Hảm nói “Bệ hạ, thần cùng ngài tiếp đón, thần ngược lại muốn nhìn xem người này là ai có tâm tư gì.”

Tề Tấn lạnh nhạt nhìn Thạch Hảm, giọng điệu không cho phép nghi ngờ “Tự trẫm sẽ ứng đối.”

Thạch Hảm chỉ có thể dẫn người rút lui.

Mưu sĩ đi theo binh sĩ đến lều trại của Tề Tấn.

Người đó mặc thường phục, che mặt và đeo một thanh kiếm ở thắt lưng. Lúc tiến vào lều nhìn bốn phía xung quanh, không có người canh giữ chỉ có một mình Tề Tấn ở trong lều.

Mưu sĩ không hề do dự rút kiếm đánh về phía Tề Tấn.

Dường như Tề Tấn đã có chuẩn bị đáp trả mà không hề có chút kinh ngạc nào. Hắn rút kiếm ra nhưng chỉ ba chiêu đã đánh bay kiếm đối phương xuống.

Mưu sĩ thất bại mới bắt đầu nói chuyện “Kiếm nghệ của bệ hạ quá ưu tú, tại hạ hổ thẹn không bằng.”

Trên mặt Tề Tấn mang theo ý cười, kéo người ôm vào lòng “Nếu như nàng muốn, ta bằng lòng thua nàng.”

Hạ Như Y tháo mặt nạ “Nếu như cố tình nhượng bộ, chẳng phải là thắng mà không mất sức sao?”

Hạ gia quân đã đóng giữ Tây Bắc nhiều năm, Hạ Như Y đối với địa thế của Tây Bắc nắm trong lòng bàn tay.

Lần này đến đây là vì lúc Đại Tề rơi vào hoàn cảnh khó khăn, đến giúp đỡ bọn họ.

Có sự giúp đỡ của Hạ Như Y, quân Tề lập tức đảo ngược tình thế. Khí thế áp đảo trong vòng mười ngày quân địch đã xin hàng.

Kết thúc chiến sự, Tề Tấn khởi hành hồi kinh.

Hắn cũng không biết Hạ Như Y có đi theo mình hay không, nhưng cũng không hỏi, chỉ gọi người chuẩn bị hành trang cho Hạ Như Y.

Lần này, Hạ Như Y không rời đi mà cùng Tề Tấn hồi kinh.

Tề Tấn tại vị ba năm, nhưng hậu cung không có một người.

Lần chinh chiến này Tề Tấn lại mang về một nữ nhân, các đại thần còn vui hơn tự mình thành hôn sôi nổi thúc giục Tề Tấn sắc phong.

Hạ Như Y không muốn nhận sắc phong nhưng cũng không rời đi, mà là ở lại trong cung đồng hành cùng hắn.

Có một đêm, Tề Tấn từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện Hạ Như Y không ở bên cạnh, đứng dậy đi tìm may mắn là nhìn thấy nàng trong thư phòng.

Tề Tấn ôm chặt nàng vào lòng hỏi tại sao nàng quay lại.

Hạ Như Y vốn nghĩ rằng hoàn thành sứ mệnh là không cần phải lo lắng. Nhưng du lịch ở ngoài ba năm, nàng luôn không ngừng nghĩ đến Tề Tấn.

Trải qua hai đời, nàng nghĩ rằng bản thân sẽ không yêu ai nữa, nhưng chung quy vẫn không thể nào che giấu được lòng mình.

Hạ Như Y nhìn vào mắt Tề Hành, chỉ đáp “Ta rất nhớ chàng.”

Lời này, lúc trước trên Chánh Dương Nhai Tề Tấn đã nói với nàng.

Tề Tấn thân ở địa vị cao, có trách nhiệm bảo vệ giang sơn, nhưng ước nguyện một đời của hắn chỉ có người trước mắt này, bây giờ cuối cùng cũng có được.

Tề Nhân đế năm thứ 4, Hạ Như Y sinh hạ một hoàng tử lấy tên Tề Thịnh.

Hoàng tử vẫn chưa được hai tháng, Tề Tấn đã hạ chiếu lập Tề Thịnh làm thái tử.

Tiểu thái tử tư chất hơn người, ba tuổi đã có thể đọc thơ, năm tuổi đã có thể làm văn, bảy tuổi có thể cưỡi ngựa bắn tên, mười tuổi đã bắt đầu sắp xếp việc nước.

Tề Tấn tìm kiếm trên cả nước, vì Tề Thịnh mời sư phụ tốt nhất, dốc hết lòng bồi dưỡng.

Tề Nhân đế năm thứ 16, Tề Tấn tuyên bố thoái vị, thái tử Tề Thịnh kế thừa đại nghiệp.

Tề Tấn và Hạ Như Y từ đó không hỏi triều chính mà che giấu hành tung vân du bốn phương.

Đáng thương cho Tề Thịnh bé nhỏ, từ nhỏ đã được mọi sủng ái yêu thương, đến khi kế vị mới nhận ra. Phụ hoàng của hắn chuyên tâm bồi dưỡng hắn thành hoàng đế chỉ vì sớm thoái vị cùng mẫu thân tiêu diêu tự tại.

- ----Kết------