Chương 2

Nhưng vô số manh mối đều có vẻ như có một mối liên hệ gì đó với Tấn vương phủ.

Như vậy xem ra ta đoán không sai, người gửi tin đó chính là Tề Tấn.

4.

Ta đứng dậy, cởi giá y ra.

"Ngươi từng uống rượu chưa?" Ta hỏi

"Chưa từng." Tề Tấn đáp.

Ta gật đầu.

Ta tháo chiếc trâm vàng và châu sai nặng trĩu xuống.

"Trạng thái hiện tại như thế nào?" Ta lại hỏi.

"Vẫn được." Tề Tấn lại đáp.

Ta lại gật đầu.

Toàn thân chỉ có một bộ thường phục di chuyển thoải mái.

Ta đi đến đầu giường, rút ra một thanh kiếm ném cho Tề Tấn.

"Hạ cô nương đây là????" Tề Tấn bắt lấy thanh kiếm, vẻ mặt ngơ ngác.

Ta không đáp, chỉ lấy một thanh kiếm khác bay lên đâm về phía Tề Tấn. Kiếm phong ác liệt, trực tiếp đâm về phía tim Tề Tấn.

Mắt thấy kiếm đã cắt rách áo Tề Tấn, nhưng hắn vẫn bất động như cũ.

Ta không có ý định thu kiếm. Nếu như hôm nay ta không thăm dò được Tề Tấn thì từ đây về sau sẽ rơi vào thế bị động.

Cuối cùng, mũi kiếm cắt qua da, Tề Tấn lùi về sau hai bước cũng không rút kiếm, chỉ dùng vỏ kiếm đỡ đòn tấn công của ta.

Chỉ đánh hai hiệp thắng bại đã rõ, căn bản ta không phải đối thủ của hắn.

Từ nhỏ hắn đã ốm yếu, nhàn vân dã hạc.

Tề Tấn chính là đã lừa tất cả mọi người.

Bách tính xem hắn là một vương gia nhàn tản.

Thái tử từ trước tới giờ chưa từng hoài nghi hắn cướp đoạt hoàng vị.

Ngay cả Tề Chiêu đế cũng rất ít chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Tề Tấn người này, thật là ẩn nấp cực kì sâu.

5.

Ngực Tề Tấn bị ta rạch một đường, rất nông, nhưng máu vẫn thấm ra nội sam.

"Vì sao không tránh?" Ta vừa bôi thuốc vừa hỏi.

"Lúc đó ta nghĩ bị nàng đâm một kiếm và bị nàng vạch trần rốt cuộc cái nào nghiêm trọng hơn."

Mặt nạ xây dựng nhiều năm như vậy bị người khách vạch trần, rõ ràng đây là một việc lớn có thể ảnh hưởng đến lợi ích và tính mạng của hắn, nhưng Tề Tấn vẫn mặt không biến sắc giọng điệu bình tĩnh.

"Cho nên, người có kết luận rồi?" Ta chăm chú nhìn hắn.

Ánh mắt Tề Tấn nhìn về phía ta, trong mắt để lộ ra chút ý cười mơ hồ "Hạ cô nương phải chăng còn có lời muốn hỏi?"

"Ta hỏi, ngươi sẽ thật sự nói sao?" Ta nghi ngờ nhìn hắn.

"Có thể trả lời, ta nhất định sẽ thành thật trả lời." Vẻ mặt Tề Tấn tràn đầy chân thành.

Ta nhìn sâu vào ánh mắt Tề Tấn, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói “Có phải ngươi muốn tranh đoạt hoàng vị?”

Ánh mắt Tề tấn không né tránh “Đúng.”

Không có không trả lời, không có do dự. Tề Tấn trực tiếp và rõ ràng như vậy vượt qua dự đoán của ta.

“Ngươi không sợ ta nói với thái tử? Hiện tại trong ngoài kinh thành ai ai cũng biết Hạ gia quân là cộng sự của thái tử.”

Tề Tấn ngẩng đầu cười, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh “Nếu như nàng thật sự là đảng phái của thái tử, thì sẽ không tìm đủ mọi cách gả vào Tấn vương phủ.”

Ta cúi đầu cười nhẹ.

Không ngờ rằng, ta diễn một vở tuồng lớn nhưng lại bị Tề Tấn dễ dàng đoán được như vậy.

“Vậy ta có thể hỏi Hạ cô nương một câu không?” Tề Tấn hỏi ngược lại.

“Ngươi nói.” Tề Tấn đã cùng ta nói rõ, ta vốn cũng muốn thẳng thắng nói ra.

Tề Tấn ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua cặp nến đỏ phía sau, nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Một lúc lâu mới từ từ mở miệng, nghiêm túc đặt cược trên người ta.

“Tại sao lại chọn ta?” Hắn hỏi.

Ta giật mình, thật là một câu hỏi hay.

Không phải là tại sao lại gả cho hắn, tại sao thăm dò hắn, mà là tại sao lại chọn hắn.

Ta đã bước vào cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị, ta đương nhiên sẽ chọn một phe, trong lòng hắn rất rõ.

Ta trung thực trả lời “Ta đang cược. Cược Hạ gia ta giúp đỡ ngươi xưng đế, ngươi có thể đặc xá cho Hạ gia về kinh đoàn tụ gia đình.”

Tề Tấn truy hỏi “Tại sao không chọn Tề Hành? Hắn ta là thái tử, thuận lý thành chương mà kế thừa đại nghiệp. Mà ta chỉ có thể ở trong bóng tối tìm tòi, thành bại vẫn chưa biết được.”

Ta đã cược qua rồi, thua toàn bộ tính mạng của gia tộc.

Tề Hành cùng phụ hoàng của hắn chính là một loại người, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.

Phụ hoàng của hắn vì thu thập quyền lợi mà gi///ết quan văn, giáng võ tướng, nhưng đều là tự mình làm.

Mà Tề Hành đã muốn quyền lợi lại muốn uy danh, cho nên chuyện xấu đều để người ngoài đến làm.

Ta tin hắn như vậy, thay hắn gi///ết kẻ thù, mưu hại quan viên triều đình. Cuối cùng cõng lấy cái nồi tội nhân thiên cổ.

Nghĩ về chuyện kiếp trước, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tự trách, phẫn nộ, đau khổ.

Kìm nén những cảm xúc mạnh mẽ đó, ta nói “Ngươi cũng là nạn nhân dưới hoàng quyền, ngươi hiểu rõ Hạ gia cần gì hơn Tề Hành.”

Kẻ mạnh không bao giờ hiểu được người yếu, đế vương cũng sẽ không đồng cảm với triều thần. Chỉ có người từng trải qua mới biết được đau đớn như thế nào, mới có thể trở thành đồng minh.

“Sau tội thần là vương gia nhàn tản.” Tề Tấn cười gật đầu “Được, vậy chúng ta hãy thử xem.”

6.

Vì để tránh miệng lưỡi người khác, ta và Tề Tấn đều ở trong phòng ngủ.

Ta ngủ trên giường, hắn ngủ trên giường nhỏ, ở giữa cách một cái bình phong.

Ngày mai ta và Tề Tấn cần phải tiến cung tạ ơn.

Sáng sớm hắn đã thu dọn bình phong, chuẩn bị quần áo, gọi nha hoàn đến giúp ta rửa mặt.

Tiến cung, ta quỳ ngoài cung hoàng hậu nhưng mãi mà không được triệu kiến.

Ánh mặt trời hung ác thiêu đốt da ta. Các cung nhân trên hành lang đang nhìn chằm chằm đợi bắt lấy sự sai xót của ta.

Trong điện thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của hoàng hậu và thái tử phi.

Ta đã quỳ suốt ba giờ, thái tử phi Trương Lâm Lan từ trong cung đi đến trước mặt ta, kiêu căng cao ngạo “Hạ Như Y, hoàng hậu nương nương mệt rồi cần được nghỉ ngơi, ngươi chịu khó quỳ thêm vài giờ nữa đi.”

Thái tử phi là cháu gái của hoàng hậu, biểu muội và là bạch nguyệt quang của Tề Hành, là quận chúa được ngàn vạn sủng ái.

Hôm nay bị trừng phạt sợ là phải cảm ơn nàng ta rồi. Rốt cuộc là mấy ngày trước chuyện ta quý mến thái tử đã sôi sùng sục trong kinh thành mà.

Trong lòng ta than thở, Trương Lâm Lan vẫn giống như trước chỉ có thể dùng những thủ đoạn nhỏ này để cùng ta tranh giành tình cảm.

Chỉ là một kiếp này, ta không chỉ muốn người đàn ông mà nàng ta tâm tâm niệm niệm mà còn để hắn vạn kiếp bất phục.

Ta hướng về Trương Lâm Lan cười một cái “Cảm ơn tỷ tỷ đã tác thành.”

“Hạ Như Y, ngươi bị bệnh sao, ai tác thành cho ngươi?”

Ta nhìn đám cung nhân đang xem náo nhiệt ở hành lang, cố ý nói to “Hôm nay tỷ tỷ khó xử ta, chắc chắn là vì chuyện của ta và thái tử mấy hôm trước. Vốn dĩ là do mong muốn đơn phương của ta mới trở thành chuyện cười cho toàn bộ Kinh Thành. Hôm nay tỷ tỷ đối xử với ta như vậy không phải chứng tỏ một điều là thái tử điện hạ cũng không phải là vô ý với ta sao, cho nên ta đã làm tỷ tỷ không vui rồi.”

“Ngươi…..ngươi nói bậy! Thái tử điện hạ mới không nhìn trúng một nữ tử nông thôn như ngươi đâu. Ngươi đã gả cho ngời khác rồi ta khuyên ngươi nên sớm ch///ết tâm đi.”

- ->[Những độc giả nhà Di nhớ cmt để Di lấy động lực ra truyện đều đều nhóa.]