Chương 15

“Thái độ của cô có phải là quá lạnh lùng rồi không?” Lỗ Thành Châu nói: “Cho tôi ôm một cái nào!”

Vừa nói, anh ta vừa định nhào tới nhưng Dư Nhất Dương đã nhanh chóng vươn tay ngăn cản.

“Đã muộn rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.” Anh ta nói.

Lỗ Thành Châu lên tiếng: “Cậu làm như vậy là không đúng, đề phòng người ngoài là đúng rồi, sao lại đề phòng hết mức với anh em tốt như vậy chứ.”

Trong phòng còn có những người khác thường xuyên lui tới cùng bọn người Dư Nhất Dương lúc trước, mỗi người đều dắt theo bạn gái của mình, Hà Ngộ chưa từng thấy qua bất kỳ ai cả.

Sau khi mọi người đã yên vị, Lỗ Thành Châu lại bắt đầu khua môi múa mép phun ra kiến thức ngoại lai, nhưng trái lại nói một hồi lại càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Có người cười nhạo anh ta: “Đúng là muốn chơi là chơi, đúng là không hổ danh anh mà.”

Lỗ Thành Châu, Lỗ Thành Châu.

Khi còn đi học, anh ta còn có biệt danh là Fighter và anh ta vẫn sử dụng nó cho đến hiện tại.

Hà Ngộ không có hứng thú với chủ đề của bọn họ, cô chăm chú ngồi ăn một mình, còn Dư Nhất Dương cũng chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại quay sang gắp một vài món ăn cho Hà Ngộ.

Bữa tối kéo dài không lâu, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã kết thúc, sau đó họ tiếp tục di chuyển đến một quán bar gần đó.

Hà Ngộ không thích khung cảnh ồn ào náo nhiệt cho lắm, những ánh đèn rực rỡ, tiệc tùng, xa hoa sẽ chỉ càng khiến cô thêm đau đầu.

Vốn cô định kiếm cớ rời đi nhưng Lỗ Thành Châu lại chen tới hỏi cô một câu: “À phải rồi, bạn cũ của em ly hôn rồi sao?”

Trần Vi và Hà Ngộ là bạn học cấp ba. Vì mối quan hệ giữa Hà Ngộ và Dư Nhất Dương, những người trong giới này đương nhiên cũng biết Trần Vi, chỉ là họ không thân mà thôi.

Hà Ngộ cau mày: “Ai nói cho anh biết vậy?”

Lỗ Thành Châu cười nói: “Sao em lại trưng ra bộ mặt như giẫm phải cứt chó thế chứ? Hôm qua tôi tình cờ nhìn thấy cô ấy ở trên đường nên chào hỏi thôi.”

“Chỉ chào hỏi thôi mà cũng có thể nói cho anh nghe mấy chuyện như thế sao?”



Lỗ Thành Châu nhún nhún vai, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Tôi khá giống anh trai của cô ấy đó nha!”

Sau khi trì hoãn như vậy, Hà Ngộ cũng lơ đãng đi theo vào quán bar.

Nơi này chỉ vừa mới khai trương vào năm ngoái, có rất nhiều người nước ngoài cũng hay lui tới đây, ở đây chỉ có một điều ổn là không có sàn nhảy, sẽ không có cảnh tượng yêu quái nhảy múa, cảnh quan nhân tạo xung quanh cũng tốt, tuy rằng ánh sáng còn hơi tối tăm.

Vì bây giờ vẫn còn sớm nên không khí vẫn chưa náo nhiệt lắm, người phục vụ giới thiệu nói rằng hôm nay sẽ có một buổi biểu diễn hip-hop.

Trên một cái bàn bày đầy các loại rượu, không biết Lỗ Thành Châu lại nghĩ tới điều gì, anh ta quay sang nói với Hà Ngộ ở đối diện: “Mời bạn của em tới đây chơi đi, càng đông càng vui mà.”

“Cô ấy có một đứa con rồi, gọi cô ấy tới, anh trông con cho cô ấy à?”

Lỗ Thành Châu nhướng mày: “Được thôi, trông một đứa nhỏ cũng có gì khó đâu.”

Hà Ngộ phớt lờ anh ta.

Trong quán bar không nhiều người thì cũng không vui vẻ gì, nhưng Lỗ Thành Châu không kìm được sự tò mò về buổi biểu diễn hip-hop nên đã kéo mọi người vào đây.

Sau mười một giờ, Lỗ Thành Châu cũng bắt đầu trở nên phấn khích khi thấy vũ công quyến rũ xuất hiện trên sân khấu, sau đó anh ta còn không tiếc chi tiền để chiêu mộ vũ công chính.

Hà Ngộ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, khi cô quay lại, Dư Nhất Dương đề nghị đưa cô về trước.

Ánh mắt của anh ta rất sáng, sắc mặt có chút đỏ bừng, hơi thở nóng như thiêu đốt, khắp người mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

“Tới chỗ của anh đi.” Anh ta nói rồi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ bình tĩnh của Hà Ngộ.

Hà Ngộ liếc nhìn anh ta và không kháng cự.

Dư Nhất Dương sở hữu rất nhiều bất động sản, nhưng anh chỉ thường sống trong một biệt thự nhỏ ở ngoại ô trung tâm thành phố.

Không khí ở đây rất tốt, không có nhiều phương tiện giao thông và môi trường xung quanh cũng tương đối yên tĩnh.



Anh ta từng nói rằng anh ta yêu thích không khí trong lành ở đây vào mỗi buổi sáng sớm, nó khiến tâm trạng anh ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Hà Ngộ không tỏ ý kiến gì.

Có thể là do rượu, Dư Nhất Dương hôm nay hình như có chút lo lắng, hành động cũng thô bạo hơn rất nhiều, Hà Ngộ phải cắn răng chịu đựng tất cả.

“Có khó chịu không?” Dư Nhất Dương khàn giọng hỏi cô.

Hà Ngộ nghiêng đầu và không nói gì.

Dư Nhất Dương nhìn chằm chằm Hà Ngộ, người say mê đến mức không hề phản ứng, hoặc có thể nói là thờ ơ.

Đột nhiên, có một cảm giác không sẵn lòng không thể giải thích được.

“Anh thích giọng nói của em hơn.” Anh ta nói.

Điện thoại đột nhiên vang lên vào lúc này.

Hà Ngộ sững sờ một lúc rồi đưa tay ra lấy.

Dư Nhất Dương nắm lấy eo cô.

Cho đến khi tiếng chuông dừng lại, những làn sóng đen tối vẫn đang hoành hành.

Đã qua bao lâu rồi nhỉ? Hà Ngộ cũng không biết nữa, cho đến khi kết thúc thì toàn thân cô đã trở nên yếu ớt không còn sức lực, hai chân vẫn còn run rẩy khi tiếp đất.

Dư Nhất Dương bình thường không uống rượu, nhưng uống xong chắc chắn sẽ say khướt.

Khi Hà Ngộ ở quán bar, cô nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm khó khăn, quả nhiên là như thế.

Cô liếc nhìn người đang ngủ trên giường, cầm lấy điện thoại và bước ra ngoài.

Cô đến nhà tắm để tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ rồi bước ra, cô không buồn ngủ lắm, ngồi trong phòng khách, bật TV và tìm một bộ phim để xem.