Anh mang vẻ mặt vô lại, giống như một tên trùm trường. Sau khi ngồi xuống, hai chân thoải mái dang ra, đặt sát bên cạnh chân cô, còn táo bạo chạm nhẹ vào.
May mà hành động nhỏ này ở vị trí không ai có thể thấy được.
Trước mặt cả lớp mà lại có hành vi lén lút như thế, đặc biệt là giáo viên vẫn còn đang đứng phía trước ngay dưới mí mắt hai người bọn họ.
Hạ Ngưỡng vừa xấu hổ vừa bất lực đỏ mặt.
Cô cố gắng kéo sách của mình lại gần một chút, xoa đôi tai nóng bừng, hạ giọng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đến đây làm gì?”
Anh tiến lại gần hơn, cười hờ hững: “Đi học chứ sao.”
“…”
Nói xong, anh lại nhìn những chú thích trên sách giáo khoa của cô, tặc lưỡi một tiếng: “Sao thế này, bạn học Hạ, chẳng phải đây là từ vựng hồi cấp ba anh đã dạy em rồi sao?”
“…Anh ít lo chuyện của em đi.”
Hạ Ngưỡng thẹn quá hóa giận, chống tay lên mặt, tiếp tục dùng cách ngốc nghếch của mình để ghi chú bên cạnh những từ vựng khó.
Nói thật, trí tuệ của Hạ Ngưỡng trong các môn học văn hóa hoàn toàn trái ngược với khí chất bên ngoài của cô. Nhìn cô giống như thiên kim của gia đình có truyền thống học hành, nhưng thực ra cô chỉ giỏi nhảy múa, không giỏi học tập cho lắm.
Mặc dù không đến mức là một mỹ nữ ngốc nghếch.
Nhưng trong Đại học Kinh Châu đầy rẫy thủ khoa này, cô chắc chắn không được coi là thông minh.
Còn Đoạn Tiêu nhìn thì có vẻ bất cần đời, nhưng ngoài nhân cách hạng ba, trí tuệ của anh vẫn là hạng nhất.
Hai người họ ở một số mặt thì trái ngược nhau nhưng lại bổ sung cho nhau.
Chỉ có điều từ trước đến nay, chưa từng có ai liên hệ hai người với nhau.
Mọi thứ vẫn yên bình cho đến khi tiếng nói chuyện xôn xao của mọi người bị thay thế bởi phần gây cấn nhất của buổi học này.
Giáo viên đứng trên bục giảng vỗ vào bàn, chỉ vào sách nói: “Bài đọc này được trích từ tạp chí Economist, mỗi câu đều rất súc tích về mặt ngữ pháp, độ khó của từ vựng cũng vừa phải. Tổng cộng chỉ có hai đoạn, có ai muốn xung phong đọc không?”
Bên dưới im phăng phắc.
Hai chân dài của Đoạn Tiêu đặt dưới bàn đột nhiên chạm vào đầu gối của cô.
“...”
Hạ Ngưỡng nhẫn nhịn chịu đựng, lặng lẽ dịch ra xa một chút.
Giáo viên nhìn quanh lớp một lượt, rồi quay lại nhìn ngay trước mắt mình: “Được rồi. Vậy bạn nữ này nhé! Cô nhớ lần nào trong các buổi biểu diễn, điệu múa của em cũng đều rất đẹp.”
Hạ Ngưỡng bất ngờ ngẩng đầu lên, xác nhận kẻ xui xẻo đó chính là mình.
Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng cười hả hê, lười biếng vang lên từ giọng nói khàn khàn, quyến rũ của Đoạn Tiêu.
Cô trừng mắt nhìn anh.
Sau khi cô đứng dậy, lại bị giáo viên đưa ra yêu cầu: “Không, không phải đối diện với cô. Em quay lại phía sau đối diện với các bạn đi.”
“…”
Còn có thể xấu hổ hơn nữa không?
Hạ Ngưỡng thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt bạn cùng phòng, từ xa nhìn thấy lưng Trang Tĩnh đang gục xuống bàn rung lên không ngừng, liền biết cô ấy đang cười rất vui vẻ.
Đoạn đầu tiên, Hạ Ngưỡng đọc cũng khá tốt. Chỉ là đến đoạn sau, xuất hiện một câu rất dài và khó, chiếm đến năm dòng.
Cô buộc phải dừng lại, lúng túng tìm cách ngắt câu bằng “định ngữ, trạng ngữ, bổ ngữ”.
“Rhinestones, camouflage, fabric…” Giọng Đoạn Tiêu khẽ thì thầm gợi ý bên cạnh.
Anh phát âm chuẩn giọng Anh, nghe âm cuối rất êm tai, như một máy phát âm vậy.
Hạ Ngưỡng ngẩn ngơ một giây, rồi theo kịp tiến độ.
Cô đọc xong một câu ngắn, anh lại đọc từ cuối cùng của câu tiếp theo, cuối cùng hai người cùng nhau đọc xong câu dài bằng nửa đoạn này.
Giáo viên đứng bên cạnh nhìn rõ, cười một tiếng, ngắt lời: “Câu này quả thật hơi khó, câu sau cũng có nhiều từ mới khó đọc. Đoạn Tiêu, em đã giúp bạn thì giúp cho trót, cùng nhau đọc luôn đi.”
Đoạn Tiêu không có sách, khi Hạ Ngưỡng đọc sách thì anh quay lại nhìn sách của bạn ngồi sau. Giờ thì không cần quay lại nữa, trực tiếp đứng lên dùng chung một cuốn sách với cô.
Anh quá cao lớn, bóng người phủ xuống.
Hạ Ngưỡng sợ anh nhìn không rõ, nâng sách cao lên một chút, cảm giác căng thẳng trong lòng không những không giảm mà còn tăng lên.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, bọn họ đứng cạnh nhau một cách công khai trước mặt mọi người như vậy.