Về đến ký túc xá, Hạ Ngưỡng nhìn đồng hồ.
Tám giờ rưỡi lên lớp, bọn họ còn hai mươi phút để rửa mặt và ăn sáng. Cô đẩy cửa vào, lần lượt kéo rèm từng giường một, đánh thức mọi người dậy.
Người ở giường thứ tư thò đầu ra khỏi chăn: “Thơm quá! Hạ Ngưỡng, cậu mua bữa sáng gì cho bọn mình vậy?”
Hạ Ngưỡng đang tìm sách trong tủ, quay đầu lại nói: “Có bánh nướng, quẩy và bánh bao.”
Bạn cùng phòng khác là Giang Hướng Hàm vỗ tay: “Ơn nhỏ một giọt, ngày sau trả bằng cả dòng suối!”
“Đừng có nói suông nữa, mau dậy đi!” Trang Tịnh đánh răng xong đi vào phòng, vừa nhai bánh bao vừa nói không rõ ràng: “À đúng rồi Hạ Hạ, cậu biết vừa nãy ai tìm tớ không? Chính là đàn em đẹp trai khoa Tài chính, Lâm Vọng ấy.”
Lâm Vọng gia nhập vào câu lạc bộ truyện tranh, Trang Tịnh vừa hay là phó chủ tịch. Nghe nói cô ấy là bạn cùng phòng của Hạ Ngưỡng, cậu nhóc này liền đặc biệt kết bạn với cô ấy.
“Cậu ấy vừa nhắn tin cho tớ, nói muốn xin số WeChat của cậu, bảo tớ gửi cho cậu ấy. Tớ hỏi để làm gì, cậu ấy nói hình như đã nói nhiều quá, làm cậu không vui.”
Trang Tịnh tò mò hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì, cũng chỉ là một cậu nhóc thôi.” Hạ Ngưỡng không để tâm đến chuyện ở căn tin, lấy sách ra chuẩn bị đến lớp.
“Chỉ nhỏ hơn chúng ta có một tuổi thôi!” Trang Tịnh đuổi theo phía sau, hỏi: “Vậy tớ gửi WeChat của cậu cho cậu ấy nhé?”
“Tùy cậu.”
Lúc này trên đường có khá nhiều sinh viên, đều đi về phía giảng đường số hai, giảng đường số ba.
Trang Tịnh vừa đi vừa ăn, tán gẫu: “Cậu biết tớ vừa nghe được tin gì không? Chân Đông Nhi đó thật đúng là tự dát vàng lên mặt mình, cô ta nói với mọi người là Đoạn Tiêu có ý với cô ta!”
“Tớ thật sự phục luôn rồi, tối hôm đó cô ta vừa đi, Đoạn Tiêu đã gọi điện cho bạn gái rồi. Thật muốn quay ngược thời gian về tối hôm đó, trói cô ta lại trong thang máy nghe cùng bọn mình!”
“…”
Hạ Ngưỡng cũng thật sự muốn quay ngược thời gian về tối hôm đó, đá Đoạn Tiêu ra khỏi thang máy.
Cô thậm chí cảm thấy chỉ với “cuộc điện thoại đó”, đã đủ để Trang Tịnh nhớ lại suốt một học kỳ và coi đó là bằng chứng chắc chắn rằng Đoạn Tiêu không độc thân.
Hạ Ngưỡng dừng bước, nghiêm túc hỏi: “Tại sao cậu nằm trên giường mà biết nhiều chuyện thế?”
Cô cũng là dậy sớm mới nghe được tin đồn này.
“Tớ còn tưởng cậu định nói gì chứ.” Trang Tịnh đắc ý nói: “Người tớ ở trên giường nhưng hồn tớ ở trên mạng, khoa của chúng ta, mọi nhóm chat đều có tớ trong đó!”
Hạ Ngưỡng gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, rồi đả kích: “Thêm vài nhóm của sinh viên quốc tế đi, nếu năm nay cậu không qua được kì thi cấp bốn thì thực sự không thể nói nổi nữa đâu.”
Nhắc đến học hành là thấy phiền, Trang Tịnh phẫn nộ: “Hạ Hạ, cậu thật làm người ta mất hứng!”
Khi cô đến lớp, hàng ghế sau gần như đã kín chỗ.
Bởi vì giáo viên môn tiếng anh đại cương tuy rằng rất dễ tính, trước khi thi cũng sẽ chỉ ra trọng tâm ôn tập, nhưng cô ấy đặc biệt thích tương tác trong lớp, thường chọn ngẫu nhiên người may mắn để đọc bài.
Lên đại học rồi, mọi người đã không còn hứng thú tương tác với giáo viên nữa. Hơn nữa, rất nhiều người chọn môn này là sinh viên nghệ thuật, đều tránh né không muốn tham gia.
“Hạ Hạ! Ngồi ở đây này!” Trang Tịnh khó khăn lắm mới tìm được hai chỗ trống.
Nhưng Hạ Ngưỡng chợt liếc thấy chiếc bình giữ nhiệt của mình, đang bốc hơi nóng hổi, yên lặng đặt trên một chiếc bàn phía trước.
Trong lúc cô đang do dự nghi ngờ, chỗ ngồi bên cạnh Trang Tịnh đã bị người khác chiếm mất.
Hạ Ngưỡng bất đắc dĩ chỉ về phía trước: “Cậu ngồi đi, tớ… tớ đã giữ chỗ trước rồi.”
“…”
Giữ chỗ mà lại giữ hàng đầu tiên ư?
Trang Tịnh nhìn cô với ánh mắt “cậu có phải còn chưa tỉnh ngủ không”, giơ ngón cái lên: “Dũng cảm! Đúng là nữ hán tử!”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người lục tục bước vào, gần như lấp đầy mọi góc của lớp học. Giáo viên đã mở máy tính từ sớm, chiếu bài giảng lên màn hình, yêu cầu mọi người mở sách giáo khoa ra.
Hạ Ngưỡng đang nằm bò trên bàn chuẩn bị từ vựng mới, mấy chỗ xung quanh đều còn trống.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng kêu ngạc nhiên: “Sao cậu ấy lại đến đây vậy?”
“Trời ơi! Đoạn Tiêu đến học môn tiếng anh đại cương, tớ có nhìn nhầm không vậy!”
“Cậu ấy là học thần năm nhất đã đạt 118 điểm TOEFL, đến đây để làm gì? Muốn sỉ nhục một đám học sinh kém chúng ta à?”
Ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng hơi ngạc nhiên, đẩy kính: “Đoạn Tiêu, em đến học à?”
Đoạn Tiêu gật đầu: “Vâng, chào cô.”
Dáng người chàng trai cao ráo, chân dài, từ cửa lớp bước vào. Anh mặc một chiếc hoodie màu sáng, quần dài thoải mái. Cả người trông như chưa ngủ đủ, giữa đôi lông mày còn vô thức nhăn lại.
Dưới ánh nắng không có vẻ hung dữ, ngược lại có chút giống trẻ con đang bực bội.
“Ha ha— Tớ cá là cậu ấy còn chưa tỉnh ngủ, nếu không thì chắc là đi nhầm lớp rồi!” Một nam sinh phía sau cười nói.
Kết luận này được đưa ra vì thiếu gia này chỉ mang theo một cây bút, còn từ trong túi móc ra một cây kẹo mυ"ŧ.
Cây kẹo đó là anh tiện tay mua khi mua bút vừa nãy.
Đoạn Tiêu chào hỏi xong cũng chẳng quan tâm đến việc mọi người đang bàn tán về mình, thản nhiên ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, ngay bên cạnh Hạ Ngưỡng.
Khi Hạ Ngưỡng thấy bình giữ nhiệt của mình chỉ nghĩ là anh có việc đến trường, tiện tay để ở đó. Nhưng khi thấy anh ngồi xuống, cô ngẩn người.
Anh còn chưa tỉnh rượu sao?
Đoạn Tiêu có thói quen tập thể dục và tắm rửa vào buổi sáng, mùi thơm mát càng nồng đậm hơn khi anh đến gần: “Tôi không mang sách, có thể dùng chung với cậu được không?”
“...”
Nói xong, không đợi cô trả lời.
Anh đã trực tiếp ra tay, kéo quyển sách tiếng anh đầy chú thích tiếng trung của cô sang một nửa.