Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Nghỉ

Chương 17: Điên cuồng (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng nhóm người hôm nay đặc biệt không biết điều.

Phó tổng Trang cười híp mắt nâng cốc: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, tràn đầy sức sống. Bạn gái của Tiểu Đoạn cũng là sinh viên Đại học Kinh Châu à? Trông khí chất thật tốt, quả là người xuất chúng, học nghệ thuật phải không?”

Đoạn Tiêu cười thờ ơ: “Ngài cũng thật tinh mắt, cô ấy là sinh viên múa.”

“Múa thể loại gì vậy?” Một người tìm cách làm thân: “Tôi cũng từng học jazz hai năm đấy.”

“Thôi đi, cái của mày gọi là múa hay là vặn vẹo trong lòng mày không tự biết à?”

“Lăn, nhanh cút bố mày đi!”

Trong tiếng cười đùa của mấy người đàn ông, Hạ Ngưỡng trả lời thật: “Tôi thiên về múa cổ điển.”

“Múa cổ điển tốt đấy.” Phó tổng Trang khen ngợi: “Những thứ này ngày xưa đều dành cho vương gia quý tộc xem, nếu đặt chúng ta vào thời trước, đâu có phúc khí này!”

“...”

Thực ra múa cổ điển chỉ là cái tên mang tính cổ điển. Mặc dù nhiều vở diễn lấy cảm hứng từ các tác phẩm kinh điển, nhưng loại hình múa này ra đời chưa đến trăm năm.

Những gì hoàng thân quốc thích thời xưa xem chắc chắn không phải là phiên bản các cô đang múa bây giờ.

Hạ Ngưỡng lười đính chính, chỉ cười không nói gì.

Giữa tiếng ly chạm vào nhau, phó tổng Trang lại nhìn Hạ Ngưỡng, hỏi: “Xưng hô với cô em như thế nào đây?”

“Họ Hạ.”

Phó tổng Trang: “Em Hạ, có thể biểu diễn một điệu múa cho mọi người ở đây xem không, để bọn tôi cũng được trải nghiệm một chút cảm giác làm hoàng đế là như thế nào?”

Những người khác trong phòng cũng phụ họa: “Phải đấy, múa một bài góp vui đi.”

“Có cần phải mở nhạc không?”

Trong loa đột nhiên phát một bản nhạc ồn ào ở quán bar, hai giây sau lại bị tắt đi, đổi thành một bài piano nhẹ nhàng.

“Ha ha ha, bọn mày đúng là một lũ tục tĩu, bài này mới đúng điệu chứ!”

Nói cho cùng, việc bọn chúng dám bảo Hạ Ngưỡng đi múa chính là một kiểu coi thường.

Hiện tại Đoạn Tiêu đang làm về mảng nghiên cứu đầu tư, ông chủ của câu lạc bộ này đã quyết định hợp tác với anh, nhưng vị phó tổng Trang nắm giữ cổ phần công ty này lại rất khinh thường. Đối phương chỉ là một sinh viên đại học, thật sự có tài hay chỉ dựa vào gia thế hào môn hiển hách thì vẫn chưa biết được.

Vì vậy, bữa tiệc rượu tối nay từ khi ông chủ lớn đi khỏi đã thay đổi bầu không khí. Mấy người cứ liên tục gây khó dễ cho Đoạn Tiêu, nghĩ đủ cách ép anh uống rượu.

Lục Gia Trạch nghe đến đây, lưng gần như toát mồ hôi, vội vàng liếc nhìn sắc mặt của Đoạn Tiêu.

Người này chỉ lười nhác tựa lưng vào ghế sofa, không có phản ứng gì, thờ ơ nắm lấy ngón tay Hạ Ngưỡng chơi đùa.

Làn khói xanh trắng theo gió bay về phía anh, tản ra dọc theo đường nét sắc sảo trên khuôn mặt. Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối của ánh đèn, khiến người ta không nhìn rõ được vui buồn.

“Muốn xem múa thì đến quán bar đi chứ, mấy vị đây đúng là thích nói đùa.” Lục Gia Trạch hoà giải, rót rượu cho phó tổng Trang: “Nếu còn chơi được thì bây giờ đi luôn nhé? Để tôi đặt bàn.”

Hạ Ngưỡng bị chỉ định múa nhưng vẫn bình tĩnh, cô không quá thanh cao trong chuyện này. Đã muốn kiếm tiền của người ta thì đừng đặt mình quá cao.

Nhưng lại có người không biết điều: “Ở trường không phải cũng có biểu diễn sao? Có thể múa cho bạn học xem được, nhưng lại không thể múa cho bọn tôi à! Kỳ thị bọn tôi không có văn hóa, học một cái cao đẳng cỏn con, không xứng với người học Đại học Kinh Châu như các cô à– Á đệch!”

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông và tiếng “coong” vang lên cùng lúc, là Đoạn Tiêu dùng gạt tàn thuốc ném về phía anh ta.

Hạ Ngưỡng ngồi bên cạnh anh cũng giật mình.

Ngay sau đó, mấy chai rượu trên bàn kính bị anh quét rơi xuống đất. Đoạn Tiêu hơi nhướng mày, giọng nói pha lẫn lạnh lùng và kiêu ngạo: “Mày đứng lên, múa cho tao xem.”

Người kia liếc nhìn phó tổng Trang đang im lặng, ôm lấy trán đang chảy máu, hoảng sợ lắc đầu.

Nhưng ngay lập tức, Đoạn Tiêu đứng dậy bóp cổ anh ta lôi lên bàn.

“Khụ khụ... đừng, cứu, cứu mạng!” Mặt người kia lập tức chuyển sang xanh đỏ, khó thở cầu cứu.

“Cứu mạng sao, tìm ai cứu đây.”

Đoạn Tiêu cười khẩy một tiếng, gϊếŧ gà dọa khỉ, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Lời này nói cho người kia nghe, nhưng ánh mắt lại hướng về phía người gây sự là phó tổng Trang, toàn thân toát lên khí thế hung hãn: “Ai dám cứu mày dưới tay tao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »