Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyển ngữ: Loyal Pang Poster: Mèo Mỡ Nếu như tình yêu là một sinh mệnh thì anh sẽ được sinh ra vào ngày quen em, sống là năm tháng yêu đương cùng em và chết ngay tại giây phút chia tay em. Âm nhạc! C …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 7
Kobe, năm năm trước.

Tiết hoa anh đào đầu xuân, cánh hoa màu hồng nhạt nở đầy cả Nhật Bản từ nam đến bắc. Chùa miếu đạo Shinto lấp ló trong biển hoa rộng lớn, cây anh đào hai bên bậc thang bị gió thổi khẽ rung rinh, rồi cánh hoa như tuyết bay lả tả theo trận gió.

Các cô gái Nhật Bản mặc kimono trên cầu thang, mang xắc tay thủ công bước từng bước nhỏ vào miếu cúng bái. Trong không khí truyền thống nơi này, nhưng Bùi Thi lại mặc quần jeans bó sát người, chạy một bước qua hai bậc thang lên đến đồi núi nhỏ.

Đi đến Nhật với Bùi Khúc vài tháng, đầy ắp trong đầu cũng là sự thật đáng sợ mình mới biết đến, cho dù có thấy cảnh xinh đẹp thế nào, Bùi Thi cũng không có chút tâm trạng để ngắm cảnh. Cô đứng dưới hoa anh đào hai mắt hư không, mặc cho cánh hoa màu hồng rơi lên cổ áo lông màu đen thành từng mảng.

Chỉ dựa vào năng lực nhỏ nhoi của mình, căn bản không cách nào hoàn thành việc mình muốn làm. Nhưng giao dịch với tổ chức Mộ Điền khiến nội tâm cô có nỗi bất an mơ hồ.

Ngày hôm đó người cô muốn gặp là sếp của tổ chức chi nhánh Sâm Xuyên thuộc tổ chức Mộ Điền.

Nhìn thấy đủ kiểu thành viên kinh khủng trong tổ chức Mộ Điền và đám người áo đen dưới miếu, cô tìm kiếm một người đàn ông vui u thịt bắp, trên mặt có sẹo, ánh mắt hung tợn theo bản năng. Nhưng bất kể là qua bao lâu, cũng chẳng hề nhìn thấy bóng người hung hãn nào.

Cho đến khi một tiếng nói vang lên phía sau:

“Hoa anh đào của Nhật rất nổi tiếng, có điều cũng có rất nhiều người không thích. Cô Bùi Thi biết nguyên nhân không?”

Là tiếng của một chàng trai trẻ tuổi, giọng nói dịu dàng ngắn gọn, âm sắc có đầy mỹ cảm, nhưng lại có một sự lạnh nhạt hơi bí ẩn. Ngoài trừ Bùi Khúc ra, anh là người đầu tiên gọi tên cô bằng tiếng Trung.

Bùi Thi quay người sang chỗ khác.

Chàng trai mặc kimono đứng dưới hoa anh đào khẽ mỉm cười với cô.

Cùng lúc đó, một trận gió thổi qua, lay động hoa anh đào trên cây. Hoa anh đào rơi xuống thành từng đám với nhịp điệu yêu kiều, giống như là dòng nước mắt chảy xuống của cây hoa anh đào đầu xuân, dấy lên mùi hương ngào ngạt khắp không gian.

Bùi Thi trầm mặc một hồi: “Tôi không biết.”

Chàng trai đáp bình thản: “Bởi vì bọn họ cảm thấy hoa anh đào quá yếu đuối, giống như phù du sớm nở tối tàn. Nhưng người Nhật cũng rất thích nó. Bởi vì tuy tuổi thọ ngắn ngủi nhưng nó cũng từng rực rỡ đến động lòng người, cũng như mang theo cái chết tươi đẹp.”

“Vậy sao.” Bùi Thi ngẩng đầu nhìn cánh hoa màu trắng màu hồng ngợp trời: “Nhưng trong mắt tôi, dù là cuộc sống kéo dài hơn tàn cũng tốt hơn là chết.”

“Sao nói vậy?”

“Nếu như tôi thật sự có tinh thần hoa anh đào như các người nói, vậy thì sau khi tay bị tàn phế nên chết đi cho rồi. Dù sao làm một nhạc sĩ, sinh mệnh của tôi cũng đã mất theo cánh tay kia.” Cô dời ánh mắt đến khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai trước mặt, nói tĩnh táo: “Nhưng con đường này không thông thì sẽ có con đường khác đi được. Tôi mãi mãi sẽ không buông xuôi.”

Chàng trai thoáng sửng sốt, ngay sau đó nụ cười rõ ràng hơn:

“Tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân tại sao cô Bùi Thi lại gặp mặt tôi ở đây. Lần đầu gặp gỡ, tôi là Sâm Xuyên Quang.”

Đây có lẽ là chuyện bất ngờ nhất hôm đó.

Sếp của tổ chức Sâm Xuyên lại là một chàng trai trẻ tuổi mặt mũi như tranh vẽ. Nụ cười của anh rất đẹp, có lẽ là đẹp đến mức khiến khi cô lần đầu gặp anh cũng không biết cặp mắt xinh đẹp kia không nhìn thấy gì cả. Sau đó còn khiến người ta nhất thời quên mất cánh hoa bay lượn phía sau anh…. Những cánh hoa anh đào vì xinh đẹp mà lựa chọn cái chết kia…

Lúc này Sâm Xuyên Quang giống như những người đàn ông áo đen khác, đeo huy hiệu đinh ba màu vàng trước ngực, bên dưới viết dòng tên bắt mắt của anh.

Vóc dáng của anh cao xấp xỉ với Hạ Thừa Tư, nhưng dù là khoác áo lông thú thật dầy cũng rất dễ nhận ra thân hình của anh gầy yếu hơn rất nhiều. Có điều Hạ Thừa Tư là gương mặt sâu lắng và phong thái bá đạo của kẻ bề trên, thì Sâm Xuyên Quang lại mang vẻ đẹp thanh tú kín đáo kiểu Châu Á khiến người ta có cảm giác thân thiết.

Bùi Thi ân cần nhận lấy dù, dẫn dắt anh đi vào trong khách sạn: “Sếp, anh và Dụ Thái đến cũng không chịu nói cho em biết, để em đến sân bay đón các người.”

Sâm Xuyên Quang là thủ lĩnh của tổ chức Sâm Xuyên, tổ chức Sâm Xuyên là một nhánh của tổ chức Mộ Điền mafia tại Nhật. Hiện tại kẻ cầm đầu của tổ chức Mộ Điền là Sâm Xuyên Đảo Trì Dã – chính là lão gia trong miệng của bọn họ – là ông ngoại ruột của Sâm Xuyên Quang. Bởi vì mối liên quan này nên trong tổ chức cũng gọi Sâm Xuyên Quang là thiếu gia Sâm Xuyên. Chỉ có Bùi Thi sẽ hồn nhiên vui vẻ gọi anh là sếp.

“Đi vào trước đi.” Sâm Xuyên Quang không nói nhiều lời, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười mỉm.

Đến đại sảnh của khách sạn, một đám thành viên lập tức bao quanh hộ tống Sâm Xuyên lên thang máy. Bùi Thi ngoan hiền nối gót theo sau, nhân tiện len lén gửi một tin nhắn cho Bùi Khúc, nói cho cậu biết sếp đã đến, chút nữa cô sẽ xuống tìm cậu. Nào ngờ Bùi Khúc trả lời lại một tin nhắn rất nhanh: “Không sao, chị cứ từ từ tiếp chuyện với thiếu gia Sâm Xuyên đi, lát nữa em sẽ đến tìm các người.”

Bước vào phòng tổng thống đã đặt trước, Sâm Xuyên Quang để phần lớn số người chờ ở phòng khách, bảo Dụ Thái dìu mình, dẫn Bùi Thi vào trong phòng ngủ. Cuối cùng Bùi Thi không nhịn được hỏi: “Hóa ra anh đã sớm thông báo với Bùi Khúc rồi…” Lời còn chưa nói hết cô lại ngây dại vì thấy trong phòng có một cây đàn Piano Bosendorfer nằm đó.

Dụ Thái chỉ vào Piano, cười đến híp cả mắt: “Thiếu gia Sâm Xuyên muốn cho cô một niềm vui bất ngờ đó, sau này lúc nào chị cũng có thể dẫn Tiểu Khúc đến đây đánh đàn.”

Cậu ta vừa nói, vừa cởϊ áσ khoác lông thú cho Sâm Xuyên Quang. Bùi Thi lập tức chạy đến nhận lấy áo khoác ngoài và treo lên cho anh: “Các người dự định vẫn ở khách sạn à?”

Dĩ nhiên không phải rồi, biệt thự của thiếu gia Sâm Xuyên ở bên bờ biển, nhưng nhiều năm không ai ở nên chúng tôi mới cho người đi sửa sang lại nơi đó một chút. Cô biết đó, quét sơn không thể lập tức vào ở được ngay, không tốt cho cơ thể anh ấy, cho nên chỉ có thể tạm thời ở nơi đây thôi.”

Bùi Thi gật đầu: “Tiếp theo có việc gì thì báo trước để tôi sắp xếp, ở nơi này thật sự rất lãng phí.”

Dụ Thái trề môi nhún nhún vai: “Vốn là chúng tôi đã sắp xếp xong hết rồi, nhưng tháng trước anh ấy lại đặt vé máy bay, nên không kịp chuẩn bị.”

Sâm Xuyên Quang ngồi xuống trước đàn piano, mười ngón tay thon dài ổn định thành thạo tìm đúng vị trí, cũng nhẹ nhàng bấm phím đàn. Bùi Thi nhìn anh, nói hoài nghi: “Có chuyện gì quan trọng mà phải đến vội vậy chứ?”

Tay phải của anh mang một chiếc nhẫn bạc, chế tạo từ chất Rhodium tinh khiết. Bởi vì hàm lượng Rhodium trên trái đất chỉ có một phần tỷ, lại không tập trung, nằm lẫn trong các quặng hỗn hợp kim loại khác, cho nên có giá trị vô giá…

Chiếc nhẫn này là đồ quý nhất của tổ chức Mộ Điền, cũng là báu vật gia truyền của dòng họ Sâm Xuyên. Lão gia rất coi trọng anh, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng Bùi Thi vẫn không hiểu một vài nguyên tắc và đạo nghĩa của bọn họ.

Mắt Sâm Xuyên Quang bị mù cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là phạm vào quy tắc của tổ chức Mộ Điền. Bình thường cầm lấy đồ không nên cầm thì chặt tay, nghe những điều không nên nghe thì chọc cho điếc, nói điều không nên nói thì làm cho câm… Tình trạng của sếp phải là bị trừng phạt vì thấy được thứ không nên thấy rồi. Đến tột cùng là chuyện gì khiến cho lão gia nhẫn tâm như thế, ngay cả cháu ngoại của mình cũng không bỏ qua cho?

Vẻ mặt Dụ Thái ra vẻ bất đắc dĩ: “Thiếu gia nói trước khi rời khỏi Nhật sẽ không liên lạc với cô. Nhưng anh ấy vẫn nhớ cô đến chịu không nổi, nên không nhịn được nói chuyện với cô, vì thế….”

Động tác trên tay Sâm Xuyên Quang dừng lại, tiếng đàn Piano trong trẻo chỉ còn lại tiếng ngân.

“Dụ Thái.” Sâm Xuyên Quang nhíu mày, nói bằng tiếng Nhật, “Im miệng.”

“Ồ, ồ, ồ, không nói thì không nói. Thật hung dữ.” Dụ Thái chép miệng ngồi một bên, “Không phải là tôi phối hợp diễn kịch với các người, muốn khiến hai người càng có vẻ càng giống thật hơn một chút….”

Nói đến diễn kịch, lúc này Bùi Thi mới chậm chạp nhớ ra mình là bạn gái trên danh nghĩa của thiếu gia Sâm Xuyên, nhất thời cô cảm thấy khó xử.

Vào tổ chức Mộ Điền Tổ, sau khi nhận lời giúp lão gia hoàn thành một vài nhiệm vụ, Bùi Thi và Dụ Thái cũng dần dần quen thân. Dụ Thái tương đối vô tư, một đêm hè nào đó sau khi nói chuyện phiếm dưới trời sao, vô tình nói ra một sự thật, đó chính là lão gia rất xem trọng kế hoạch của bọn họ. Ông đã có kế hoạch vẹn toàn, chuẩn bị một thân phận hoàn toàn mới cho Bùi Thi trở về nước, thậm chí tiêu phí rất nhiều tiền để xóa đi vết sẹo trên người cô. Chuyện kế tiếp cần làm là chính là gϊếŧ đi con tin không dùng đến sẽ quấy nhiễu kế hoạch là Bùi Khúc.

Bùi Thi không sợ mình bị thương, nhưng vừa nghe thấy tính mạng Bùi Khúc sẽ phải chịu uy hϊếp, cô lập tức nôn nóng van xin Dụ Thái nghĩ biện pháp giúp. Sau đó, Dụ Thái bảo cô đi tìm thiếu gia Sâm Xuyên giúp đỡ.

Tuy Sâm Xuyên Quang là sếp, nhưng anh vốn khiến Bùi Thi có cảm giác như không vương khói lửa trần gian. Anh cũng không quan tâm chuyện của Bùi Thi, không dự định can thiệp hoặc tham gia kế hoạch của cô. Ngay cả chuyện Hạ Na cho người đánh gãy tay cô cũng là từ thuộc hạ của lão gia nói cho cô biết.

Bình thường ngoại trừ anh thỉnh thoảng gặp cô sẽ tâm sự, trò chuyện vài câu về hoạt động trong tổ chức có liên quan đến nhau, gần như không hề có điểm chung gì với cô cả.

Cho nên khi tìm anh giúp đỡ, gần như cô đã hoàn toàn không có hi vọng.

Mà Sâm Xuyên Quang không nói gì, chỉ đưa cô đến tìm lão gia, nói với một giọng dịu dàng cực độ đến mức như không thật: “Ông ngoại, cháu vừa mới tỏ tình với Tiểu Thi.”

Câu nói kia của anh không chỉ cứu tính mạng của Bùi Khúc, thậm chí còn khiến địa vị của Bùi Thi trong tổ chức bay vọt trong một đêm.

Sau chuyện này Bùi Thi liên tục mất ngủ mấy ngày liền, một tuần sau mới lấy can đảm đi tìm Sâm Xuyên Quang, nói mình rất hoang mang. Sâm Xuyên Quang cười rất tự nhiên:

“Tiểu Khúc là một đứa trẻ ngoan, cậu ấy cũng thích Piano giống anh, anh chỉ muốn cứu tính mạng cậu ấy thôi. Em yên tâm, đến khi em làm xong việc, anh sẽ nói với ông ngoại là anh có người khác, đến lúc đó dù em không có công cũng có cán, ông sẽ thả em đi.”

Bùi Thi vẫn không rõ, nơi như tổ chức Mộ Điền làm sao lại xuất hiện một thiếu gia Sâm Xuyên lòng đầy từ bi chứ. Anh hoàn toàn có khả năng gϊếŧ chết cô như gϊếŧ một con kiến, nhưng lại vừa tôn trọng vừa khẳng khái với cô.

Cho nên Sâm Xuyên Quang là người duy nhất cô có thể tin tưởng, cô chẳng có bí mật gì trước mặt anh.

Hôm sau tại nhà hát Kha Na.

Hạ Thừa Tư và một nhóm người đi ngang qua trước cửa một phòng làm việc, nghe thấy bên trong vang lên tiếng vỗ tay lanh lảnh của hai người. Tiếng vỗ tay thật nhanh, phối hợp cũng rất tốt, giống như là điệu nhảy clacket khiến người ta không kiềm chế được mà lắc lư theo nhịp điệu.

Hạ Thừa Tư đi đến phòng làm việc đó, phát hiện hóa ra cửa không khóa, cho nên âm thanh mới có thể truyền ra ngoài. Kết quả là nhìn thấy Bùi Thi và Hàn Duyệt Duyệt qua khe cửa.

“Duyệt Duyệt, em gõ nhịp cũng không có vấn đề, tại sao mỗi lần kéo đến đoạn đánh dấu lại quên mất phải kéo dài nửa nhịp vậy?” Bùi Thi cầm lấy bút đỏ vẽ một vòng tròn trên nhạc phổ, “Kéo lại chỗ này lần nữa.”

Hàn Duyệt Duyệt mếu máo: “Nhưng mà lúc nào em cũng cảm thấy phải nhanh một chút nghe mới hay mà. Chị quá cứng ngắc rồi, không cho phép cải biến dù chỉ một chút, chị đâu phải là máy móc, phải có tình cảm, phải có linh cảm mới hay chứ.”

“Nhạc sĩ cải biến mới gọi là linh cảm, người bình thường cải biến thì chính là sai lầm. Muốn cải biến thì chờ đến khi em làm nhạc sĩ nổi tiếng rồi hẳn phát huy linh cảm đi. Không nói nhiều, kéo lại.”

Hàn Duyệt Duyệt le lưỡi, sống không bằng chết mà gác violin lên vai lần nữa: “Nghiêm khắc quá đi, em sắp chết rồi đây.”

Bùi Thi không trả lời lại cô, chẳng qua cầm lấy bảng “Thais” của Massenet (1) ngâm nga theo, vừa đi vừa vẽ vẽ sửa sửa trên đó.

(1): Jules Émile Frédéric Massenet (tiếng Pháp: [ʒyl emil fʁedeʁik masnɛ]) (sinh ngày 12 tháng 5 năm 1842, mất 13 tháng 8 năm 1912) là nhà soạn nhạc người Pháp, nổi tiếng với những vở Opera do chính ông sáng tác. Ông là nhà soạn nhạc thuộc chủ nghĩa lãng mạn.

Cô đã nộp đơn đăng ký và lĩnh giấy dự thi cho Bùi Khúc và Hàn Duyệt Duyệt. Có điều về vấn đề thân phận của Bùi Khúc, cô cũng không thể để bọn họ dự thi với hình thức kết hợp, mà sắp đặt Bùi Khúc một mình tranh tài ở mục Piano.

Thật ra nhận lời tham gia thi đấu của Hạ Na là bởi vì cô biết từ chối chẳng khác nào hoàn toàn cắt đứt đường lui. Sau khi nhận lời, Hạ Na mới hoàn toàn không thể đá cô ra khỏi cửa. Tuy không giành được giải nhất, cũng có thể ra tay từ phía Hạ Thừa Tư và Kha Trạch để tranh thủ một cơ hội khác.

Cho nên lần thi đấu này nhất định phải đạt được chút thành tích.

Cô rất có tự tin với Bùi Khúc, nhưng Hàn Duyệt Duyệt thật sự khiến người ta không bớt lo chút nào.

Thời gian đấu vòng loại đàn violin và vòng đấu bán kết cách nhau không lâu, thời gian chuẩn bị rất ít. Đấu bán kết có thời gian từ năm đến bảy phút, cô dự định đổi phần Chrysler mà Hàn Duyệt Duyệt đã kéo loạn cả lên thành phần Thair mang tính khiêu chiến thế vào. Như vậy Hàn Duyệt Duyệt sẽ không đến nổi bị rớt trong vòng đấu bán kết.

Khi cô đương suy nghĩ những chuyện này, tay cầm bút máy bất giác đổi thành tư thế cầm bút lông.

Thời điểm học đàn violin cô còn là một đứa bé, cầm cây vĩ là quá nặng với cô, không có thể luyện tập trong thời gian dài. Cho nên cha cô cho cô bút máy, bảo cô cầm theo tư thế bút lông. Sau đó đặt mu bàn tay nằm ngang di chuyển, nói cho cô biết sau này cầm vĩ phải như vậy.

Vào lúc năm tuổi, người khác lần đầu cầm bút cũng là vì viết chữ, còn cô lần đầu cầm bút lại là vì tấu nhạc.

Có lẽ là ký ức bé thơ luôn khắc sâu ấn tượng, khiến bây giờ cô luôn bất giác cầm bút như vậy.

Cô vén mái tóc dài ra sau hai bên tai, toàn bộ xõa ra sau vai. Mái tóc đen mềm mại phủ kín lưng cô, tỏa sáng óng ánh dưới ánh đèn trong phòng làm việc. Nhưng trán cô nhăn lại, ánh mắt tập trung nghiêm túc. Tuy chỉ là ngồi yên sửa chữa nhạc phổ, ngón tay gõ nhịp, nhưng cũng sẽ khiến cho người ta quên mất người đẹp đứng một bên tao nhã kéo đàn tỉ mỉ.

Hạ Thừa Tư nhìn xuyên qua khe cửa, vốn muốn bảo cô về tăng ca, nhưng nhất thời lại không hành động. Cho đến khi trở về công ty, mới để Ngạn Linh gửi tin nhắn bảo cô về.

Buổi tối, tại văn phòng tập đoàn Thịnh Hạ.

Bùi Thi đứng lên trước bàn làm việc, lấy ly nước trước máy đun uống một hơi cạn sạch, lại nhanh chóng trở lại trả lời thư trước máy vi tính.

Hạ Thừa Tư ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ, nhìn cô trong chốc lát, phát hiện từ đầu đến chân cô đều tập trung tinh thần cao độ để làm việc, cuối cùng kêu lên: “Thư ký Bùi.”

Bùi Thi mới nghiêng đầu khỏi màn hình nhìn lại anh: “Sao ạ?”

“Em có thể nghi ngơi chốc lát.”

Bùi Thi ồ một tiếng, bỏ công việc trong tay ra đi đến phòng giải khát. Cô biết Hạ Thừa Tư sẽ cho những nhân viên khác nghỉ phép, nhưng đối với cô thì chưa từng khách sáo. Nếu như Ngạn Linh tan việc năm giờ chiều thì cô nhất định phải bị anh hành hạ đến mười giờ. Hạ Thừa Tư bảo cô nghỉ ngơi, cảm giác biến hóa kỳ lạ này quả thật còn khiến người ta khó hiểu hơn cả quan tài biết đi thần bí của Barbados nữa.

Cũng không lâu sau, Hạ Thừa Tư cũng đến phòng giải khát.

Bùi Thi nhìn bóng dáng cao lớn của anh đi tới đi lui trong phòng: “Cần cà phê không, tôi rót cho anh nhé.”

Hạ Thừa Tư lấy hạt cà phê bỏ vào máy, cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: “Không sao tôi muốn đi lại.”

Bùi Thi gật đầu, lấy nguyên liệu sandwich mà buổi sáng đã chuẩn bị ra, thoa dầu và phô mai lên trên, lại lấy một hộp cơm từ trong túi ra, bên trong có quả trứng nguyên và trứng đánh: “Anh thích ăn sandwich trứng đánh hay là trứng nguyên.”

Hạ Thừa Tư thoáng sững sờ: “Đánh ra.”

“Ừ. Ăn trứng nguyên cũng không dở lắm.” Bùi Thi bỏ trứng và xà lách kẹp vào sandwich, để trong lò vi ba làm nóng lại.

“Trứng gà cũng mua hả?”

“Không phải, là tôi làm.”

Một lát sau lò vi ba đã vang lên một tiếng ting.

Sắc trời đã tối, vạn vật trong vũ trụ đã sớm lắng xuống trong yên tĩnh. Trời sao trên thành phố như một vùng châu báu, mảnh vụn óng ánh treo đầy màn đêm. Cảnh đêm phồn hoa, người đi đường nhỏ bé, xe cộ chạy nhanh đều được phủ lên một lớp sa mỏng.

Bọn họ cũng không mở đèn trong phòng giải khát, chỉ có ánh đèn trong phòng làm việc chiếu vào. Bùi Thi lấy sandwich còn nóng ra, đi đến bên cạnh Hạ Thừa Tư, gương mặt của cô sáng sáng tối tối trong ánh đèn.

Lông mi Hạ Thừa Tư khẽ run lên, nhìn ngón tay của cô cầm miếng sandwich. Lòng đỏ trứng tươi và rau xà lách bên trong gần như muốn chảy ra từ hai bên, mùi thơm lan tỏa khắp phòng giải khát. Giờ đây đôi lông mày cô khẽ nhăn lại trong phòng làm việc vào ban ngày cũng thả lỏng giãn ra.

Sau đó cô cầm lấy sandwich…..

Tự mình cắn từng miếng.

Ý thức được Boss bên cạnh mình hồi lâu cũng không lên tiếng, Bùi Thi ngẩng đầu: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Hạ Thừa Tư vẫn mang vẻ mặt thản nhiên trước sau như một.

Tại sao vừa rồi cô có một loại ảo giác như Hạ Thừa Tư biến thành một người bình thường chứ? Bùi Thi ngổn ngang trăm mối cắn từng miếng từng miếng hết sạch phần sandwich ngon lành trong tay mới bừng tỉnh ngộ nhìn về phía anh.

“Tôi nghe người trong công ty nói anh rất có nghiên cứu về thức ăn ngon, vì vậy hỏi anh xem…” Bùi Thi chỉ chỉ sandwich trong tay, “Anh Hạ, cái này anh có muốn ăn không?”

“Không.” Hạ Thừa Tư chỉ quan tâm đến cà phê của mình.

“Tôi còn chút nguyên liệu, giúp anh làm một miếng nhé?”

“Không.” Hạ Thừa Tư cầm cà phê quay người đi.

Sắp đến nửa đêm tại trang viên nhà họ Hạ.

Đêm đó công việc đạt năng suất bất ngờ, Hạ Thừa Tư nói muốn về nhà lấy một phần văn kiện đưa cho Bùi Thi, để sáng mai cô đưa đến chỗ đối tác. Nhưng khi xe chậm rãi lái vào cổng lớn, Hạ Thừa Tư quay kính xe xuống, nhìn thoáng qua dãy xe đỗ ven đường: Lamborghini Murciélago màu vàng, xe Porsche thể thao mui trần màu đỏ sẫm, Bentley màu đen và Rolls-Royce Phantom sang trọng sáng bóng trong màn đêm.

Bùi Thi không lạ gì hành động kiểu động kinh lái xe mui trần vào trời lạnh của Hạ Na. Có điều ba chiếc xe kia quả thật cũng phô trương và lộng lẫy như tên của nó, trong thoáng chốc xe của Hạ Thừa Tư có vẻ thấp kém hơn rất nhiều. Nhưng anh cũng thản nhiên bảo tài xế dừng xe lại, dẫn Bùi Thi đi vào cửa nhà: “Cô ở tầng trệt chờ tôi.”

Nhưng vừa đẩy cửa ra, không khí nghiêm trọng ùa vào mặt khiến Bùi Thi không khỏi dừng lại bước chân.

Tấm da linh dương phủ lên một bàn trà chân thấp, trên đó có bộ tách trà đơn giản và gạt tàn thuốc. Chiếc đèn thủy tinh lớn chiếu sáng lên từng chiếc tách và bình trà. Ngồi bên sạp quý phi là Hạ Na lười biếng và công chúa Nguyên Toa đoan trang. Mà ngồi trên ghế salon đối diện với hai cô là một đám người. Bùi Thi cũng nhận biết được một chút: Người mang gọng kính đen vẻ mặt nghiêm túc chính là Hạ Thừa Kiệt – con trai cả của nhà họ Hạ; Người có làn da trắng noãn, ăn mặc thời thượng, giống như một chú hồ ly là con trai út nhà họ Hạ – Hạ Thừa Dật, quý bà xinh đẹp ngồi dựa bên cạnh nhìn cậu chơi PSP là bà Hạ, ngồi chính giữ là chủ tịch Thịnh Hạ – Hạ Minh Thành.

Nhìn thấy Hạ Minh Thành, Hạ Thừa Tư thoáng ngỡ ngàng: “Ba, ba về rồi ạ.”

Hạ Minh Thành dời mắt khỏi báo chí, nói lạnh lùng: “Sao trễ vậy mới về nhà?”

“Tối tăng ca ở công ty.”

“Vậy sao.” Giọng nói Hạ Minh Thành hờ hững không hề lên xuống, khiến cho người ta nghe không ra là đang hỏi hay là khẳng định. Ông nhìn thoáng qua Bùi Thi, “Đây là ai?”

“Thư ký mới của con.”

“Thư ký mới? Nên nhớ con và cô Nguyên còn có hôn ước, đừng ngày ngày lêu lổng bên ngoài.”

Ban đầu Bùi Thi cho rằng nếu Hạ Minh Thành là tay săn gái thì tính cách chắc sẽ cũng có ít nhiều nói năng ngọt ngào. Nhưng sự thật nói rõ là cha thế nào thì con thế đấy. Hạ Minh Thành và Hạ Thừa Tư không chỉ giống nhau, ngay cả cách nói chuyện cũng rất giống, từ đầu đến cuối đều là thái độ lạnh lùng đâu ra đấy. Vì vậy Nguyên Toa ngồi một bên nghe thấy ông nói từ “lêu lổng” lại chẳng hề tức giận, chỉ như một chú thỏ con sợ hãi rụt rè ngồi chỗ cũ.

“Biết rồi. Ba nghỉ ngơi sớm, con đi lên lầu lấy văn kiện.”

Hạ Thừa Tư vừa định lên lầu, lại bị Hạ Minh Thành gọi lại: “Khoan đã. Ba còn chưa nói hết, con vội gì chứ?”

Hạ Thừa Tư đành phải dừng bước.

Hạ Minh Thành nhìn chằm chằm vào Hạ Thừa Tư, cất giọng không thể nghi ngờ: “Ba nghe nói gần đây công ty mua một mảnh đất, tốn không ít tiền, kết quả là là ngoài phạm vi kế hoạch khai phá, có chuyện vậy không?”

Chuyện này Bùi Thi cũng có nghe thấy, cô chỉ nhìn thoáng qua Hạ Thừa Kiệt đang ngồi nghiêm chỉnh. Dường như Hạ Thừa Kiệt hơi khẩn trương, đưa tay đẩy gọng kính màu đen, hô hấp như nén trong l*иg ngực không dám thở ra.

Hạ Thừa Tư yên lặng chốc lát, rồi đôi co với cha mình: “Có chuyện như vậy.”

“Ba còn nghe nói là thua lỗ không ít.” Hạ Minh Thành châm một điếu thuốc, híp mắt hút một hơi, “Phải không?”

Hạ Thừa Tư thở một hơi, có chút miễn cưỡng: “Phải.”

Lúc này, cuối cùng bà Hạ không nhịn được chen vào: “Minh Thành, A Tư luôn bận bịu hạng mục nhà hát và khách sạn, phương diện bất động sản là do A Kiệt chịu trách nhiệm. Có thể là A Kiệt không rành về bất động sản, may là thua lỗ cũng không quá lớn, sau này từ từ học hỏi sẽ tốt hơn.”

“Những thứ này tôi đều biết, bà xen miệng vào làm gì?” Hạ Minh Thành nhướng mày giơ giơ điếu thuốc trong tay, ngay cả vợ mình cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Tuy bà Hạ dịu dàng động lòng người, nhìn dáng vẻ cũng là loại phụ nữ có nhiều tình thương. Nhưng ánh mắt sắc bén trước giờ của Bùi Thi vẫn thấy được tâm trạng chán ghét chợt lóe lên trong mắt bà.

Theo tổ chức nghiên cứu khoa học phương tây từng tiến hành khảo sát, nếu như một đôi vợ chồng trong lúc phỏng vấn nếu có một bên, nhất là phía phụ nữ lộ ra ánh mắt chán ghét thì cuộc hôn nhân này thường sẽ kéo dài chỉ được bốn năm.

Nhưng ở trong gia đình như vậy thì nhân nhượng vì lợi ích đã sớm thành thông lệ. Bà Hạ cũng không tiếp tục nhiều chuyện, chẳng qua là chuyển mắt khỏi bọn họ nhìn về phía con trai út, tiếp tục cùng cậu ta chơi trò chơi.

Nghiêm nghị của Hạ Minh Thành không hề tan rả, thổi ra một làn khói, gương mặt mơ hồ không rõ trong khói thuốc.

“Hạ Thừa Tư, con đã sớm thay thế anh con làm tổng giám đốc điều hành, bây giờ là anh con làm cho con, con mới là người ra quyết sách. Có phải đầu óc con không phát triển, nên không thèm nhìn lấy văn kiện đã phê duyệt hay không?”

Hạ Thừa Tư nhìn ông, rất lâu cũng không nói lời nào.

Nhưng Bùi Thi lại ngạc nhiên — Trên thế giới này dám nói chuyện với Hạ Thừa Tư như vậy cũng chỉ có Hạ Minh Thành thôi.

Giờ khắc này, không khí cũng như cô đọng lại. Chỉ có tiếng đồng hồ trên tường theo kiểu phương tây kêu tích tắc mới nhắc nhở mọi người thời gian vẫn đang trôi đi.

Qua thật lâu Hạ Thừa Kiệt mới cất lời không vững tin lắm, phá vỡ sự yên lặng lúng túng:

“Ba, chuyện này… chuyện này là con xử lý không tốt. Lúc ấy bên đối tác nói với con đây là khu vực hoàng kim, đầu tư xây nhà nhất định có thể kiếm tiền gấp bội. Khi con nói với Thừa Tư, em nó có nhắc nhở con, là con không nên kiên trì…”

“Chuyện này không liên quan đến con.” Hạ Minh Thành cắt ngang anh ta, lại tiếp tục hút thuốc lá.

Dường như Hạ Na cũng đã muốn lên tiếng từ sớm, nhưng anh cả và anh hai cô đều thích, cũng không biết nên giúp ai cho phải.

Hạ Thừa Tư mặt không cảm xúc đứng tại chỗ, dường như đang đợi ông kết thúc phát biểu. Nhưng qua thật lâu, Hạ Minh Thành cũng không trách mắng anh nữa, chỉ lẳng lặng hút điếu thuốc đến một phần ba còn lại, dụi tắt đầu thuốc vào gạt tàn:

“Ba cảm thấy con vẫn kém cỏi.”

Ngay cả vẻ mặt kinh ngạc Hạ Thừa Tư cũng không có, chẳng qua nhếch khóe miệng cười nhạt.

Hạ Minh Thành hơi mệt mỏi tựa vào lưng ghế salon, thở dài một tiếng: “Cổ phần của con ba sẽ chuyển đến chỗ em gái con, đúng lúc nó cũng sắp kết hôn rồi. Bây giờ con hoàn thành công việc trong tay mình, chờ đến khi anh con bồi dưỡng được rồi nói sau.”

“Biết rồi.”

Hạ Thừa Tư đáp hờ hững, đi thẳng lên lầu lấy văn kiện.

Làm một người chị, Bùi Thi biết tuyệt đối không thể nói với trẻ con và đàn ông lời “con kém cỏi” như thế. Dù là họ sai phạm cái gì, đều phải nói “không tệ lắm, con có thể làm tốt hơn” hoặc là “Giỏi quá, tiếp tục cố gắng nhé.”

Cô không biết từ lúc nào Hạ Minh Thành lại bắt đầu đối với Hạ Thừa Tư như vậy. Nhưng cho dù là người trưởng thành nghe như thế thì trong lòng cũng sẽ rất khó chịu. Huống chi người cha này rõ ràng thiên vị đến mức khiến người ta muốn quên cũng khó.

Song, Hạ Thừa Tư nhanh chóng lấy văn kiện xuống, dẫn theo cô đi ra ngoài không nói tiếng nào, dáng vẻ từ đầu đến cuối cũng không hề có vẻ tâm trạng mất khống chế.

Anh đưa Bùi Thi đến cạnh xe, nói với tài xế đưa cô về.

Bùi Thi vừa định ngồi vào xe thì bỗng có một tiếng nói lanh lảnh vang lên: “Thừa Tư!”

Trời sao như thấm đẫm sương mù, xóa mờ bóng hình Nguyên Toa đang cắm đầu đi đến trong sương trắng ẩm ướt.

Cô ta vẫn cao gầy, trắng noãn, duyên dáng như quý tộc cung đình Châu Âu, trong mắt luôn hờ hững lại có vài tia do dự: “Thừa Tư, anh có ổn không?”

Hạ Thừa Tư quay người, trả lời ngắn gọn: “Không sao.”

“Chú Hạ thật quá đáng, tại sao có thể nói anh như vậy…” Nguyên Toa suy nghĩ thật lâu, cắn nhẹ môi, đợi rất lâu cũng không thấy đối phương có phản ứng, lại tiếp tục nói, “Nhưng mà lời nói mới vừa rồi của chú ấy chỉ nói giận thôi phải không?”

“Nói giận cái gì?”

“Nói muốn thu hồi lại cổ phần của anh….”

“Không phải là nói giận, từ trước đến giờ ông đều nói được làm được.”

Dường như Nguyên Toa đã cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhưng cánh môi màu hồng vẫn rút lại vì khẩn trương sợ hãi: “Vậy, ý này anh không hiểu sao, ông muốn để anh làm CEO, chờ đến khi bồi dưỡng được anh trai anh thì sẽ hạ bệ anh xuống, đến lúc đó anh sẽ chỉ có hai bàn tay trắng.”

“Chẳng qua là không có cổ phần khống chế thôi, em yên tâm, không có việc gì lớn.”

Trời đêm đen nhánh trải kín ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Thiên thể cách xa hàng nghìn tỉ soi rọi lẫn nhau, dùng sức mạnh của mình chiếu sáng từng góc trên trái đất màu xanh.

Nguyên Toa rũ đầu đứng trước mặt Hạ Thừa Tư, dáng vóc cao hơn bờ vai anh một chút. Đứng đối mặt như thế, hai người đều cao ráo xinh đẹp khiến cho người ta có ảo giác bọn họ trở thành trung tâm thế giới.

Nhưng mà cô ta lại ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh lần nữa, mà còn sắc bén hơn một chút: “Anh cho rằng như vậy có thể bám lấy tôi sao?”

Hạ Thừa Tư nhíu mày: “Tôi không hiểu ý của em là sao.”

Nguyên Toa nắm chặt hay tay, ngón tay khẽ run lên:

“Mới vừa rồi ba anh nói rất rõ ràng mà. Ông sẽ để anh trai anh làm tổng giám đốc điều hành, tương lai thừa kế tập đoàn Thịnh Hạ. Anh hai bàn tay trắng như vậy ở bên tôi là lãng phí tuôi thanh xuân của tôi có biết không?”

“Sẽ không hai bàn tay trắng, tôi vẫn có thu nhập như cũ, đồ tặng cho em cũng sẽ không thiếu…”

“Anh quả thật quá buồn cưới!” Nguyên Toa cất cao giọng, mắt trợn to, “Ai cần mấy thứ anh tặng chứ, những thứ đó tôi muốn ba mẹ cũng sẽ mua cho tôi! Hiện tại tôi đã có nền tảng như thế, không thể nào rớt xuống mức sống vì anh.”

Cô ta chỉ vào mặt của mình, tiếp tục tức giận nói ngay cả không dừng lại hít thở: “Tôi chẳng thiếu gì cả, muốn gì thì có đó, đàn ông theo đuổi tôi cũng xếp hàng dài kìa. Anh cho rằng vì sao tôi lại phải chấp nhận quen với anh, phải ngày ngày chờ đợi điện thoại không đến năm phút kia của anh chứ? Hạ Thừa Tư, tôi cho anh biết, tốt nhất là anh phải khiến mình xứng với tôi! Nếu không tôi lập tức đá anh để quen với anh trai anh, đúng lúc anh ta cũng thích tôi đã lâu rồi!”

Hạ Thừa Tư nhướng nhướng mày, nói thản nhiên: “Vậy em quen với anh ấy là được rồi.”

Gương mặt trắng noãn của Nguyên Toa dần dần đỏ bừng lên, cô ta kiềm nén bực tức, khẽ nói: “Ba anh nói anh kém cỏi thật không oan cho anh. Rác rưởi.”

Trong mắt cô ta chất chứa không biết bao nhiêu nước mắt vì xấu hổ, vì tức giận, quay người bỏ đi.

“Đưa cô ấy về.” Hạ Thừa Tư quay đầu nói với tài xế, sau đó nhìn về phía Bùi Thi, “Ngày mai nhớ đưa văn kiện đến.”

Sau khi Bùi Thi ngồi vào, lại từ cửa sổ nhìn Hạ Thửa Tư một cái.

“Anh Hạ….”

Hạ Thừa Tư cúi người xuống, nhìn về phía cô qua cửa sổ xe: “Sao hả?”

Bùi Thi nhìn ngắm nhìn anh trong chốc lát, thấy anh vẫn mang dáng vẻ thờ ơ, đành khẽ nói: “…. Không có chuyện gì. Hãy nghỉ ngơi sớm.”

“Ừ”.

Đường nét gương mặt rõ ràng và bình tĩnh của anh trong ánh sao giống như đeo một chiếc mặt nạ xinh đẹp hoàn mỹ.

Cô chợt nhớ đến, Bùi Khúc là một đứa trẻ hiền lành, bình thường ngay cả gϊếŧ cá gϊếŧ gà cũng không dám nhìn. Nhưng khi chơi đại chiến “Star Wars”, cậu mãi mãi sẽ không cảm thấy đội viên xung phong bị gϊếŧ đáng được thương hại. Có lẽ bởi vì ngay cả mặt của họ cậu cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói là vẻ đau khổ bi thương của họ.

Đối với một người đeo mặt nạ, cho dù có một ngày họ bị ta gϊếŧ chết, ta cũng không biết mình đã từng thương tổn họ.

Thêm Bình Luận