Quyển 1 - Chương 15
Tháng tám mùa hè nóng bức, không khí trong thành phố trong lành từ cuối xuân đầu hè trở nên oi nồng như hiện tại. Vào lúc giữa trưa, dường như ngay cả bóng dáng của nhà cao tầng trên biển cũng mệt mỏi buồn ngủ bởi vì gió biển nóng rực hừng hực.
Nhà hát Kha Na cao lớn sừng sững bất động tại trung tâm thành phố, tỏa ra màu vàng chói mắt. Kéo dài thời gian một năm, cuối cùng nhà hát quy mô lớn này cũng khánh thành, khai trương kèm theo tiệc đính hôn chính thức của Kha Trạch và Hạ Na.
Tại đại sảnh Hạ Thụ Kim Điện.
Hạ Na và Kha Trạch đứng tại lối vào, chào đón khách quý bước vào lối đi gìanh cho khách.
Hạ Na mặc một chiếc váy dài màu xanh thiên thanh thay đổi kéo nhạt dần tự mình thiết kế, gương mặt ửng hồng, tóc xoăn rũ xuống vai, mi dài màu sáng không đánh phấn trang điểm, duyên dáng như tiên nữ trong truyện cổ tích thời trung cổ.
Còn Kha Trạch mặc chiếc áo sơ mi phối trắng đen kinh điển, kết hợp với chiếc quần ca rô màu xanh, đứng một mình nhìn vừa ổn vừa mốt, đứng chung với Hạ Na thì càng như trời sinh một đôi.
Dưới sự tiếp đón của bọn họ, khách quý đi qua đại sảnh Hạ Thu Kim Điện trong suốt, nối đuôi nhau vào trong chính sảnh trình diễn, ngồi xuống hàng VIP phía trước.
Không thể không nói, tuy Hạ Thừa Tư là chủ doanh nghiệp, nhưng trên phương diện tạo ra hoàn cảnh thỏa mãn nhu cầu của khách vẫn rất có thiên phú: Vị trí VIP ở tầng hai cũng không phải theo hình thức truyền thống của rạp hát, mà là sofa nhỏ vây xung quanh bàn trà kiểu Florence; Bài trí ghế ngồi toàn hội trường cũng bắt chước theo vải dệt kim tuyến của Venice thế kỷ XVII, nghe nói là thuộc hạ của anh đã tìm được linh cảm trong một giáo đường tại Casena; Trên vách tường sảnh nhà hát treo đầy chân dung của nhạc sĩ, từ khung ảnh l*иg kính đến bức vẽ bằng tay đều thuộc về trường phái hội họa cổ Flanders; Dưới khung ảnh còn có một tấm gỗ khắc lên những câu danh ngôn, ví dụ như dưới chân dung của Bach chính là một trong mười bốn câu thơ kinh điển của nhà thơ John Milton người Anh “Đây là kèn lệnh đánh thức mọi người”, chiếu rọi lẫn nhau với địa vị và phong cách sáng tác của Bach….
Sau khi tiếp đón xong mọi người ngồi xuống, Hạ Na cũng ngồi vào hàng ghế đầu, lại phải chịu đựng quý bà đang om sòm bên cạnh một chút.
“Ôi, cái gì mà nhạc cổ điển chứ, đây đều là đồ chơi của người nước ngoài, những người không có những thứ văn hóa này như chúng ta cũng chỉ đến góp vui thôi.” Người nói chuyện là bà Chu, là dạng mới phất lên có một ông chồng kinh doanh được nhiều tiền vài năm gần đây, bởi vì biết ăn nói nên đã nịnh nọt được bà Hạ giản đơn rất vui vẻ, cho nên mấy ngày nay thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt Hạ Na.
Một chị em tốt của bà Chu cười nói: “Cũng đừng nói như vậy, lúc con gái tôi dự thi Piano đã thi bài “Thư gửi Elise” của Mozart. Tôi vẫn có chút hiểu biết với lĩnh vực này. Lòng yêu nghệ thuật mà, hun đúc được luôn luôn tốt.”
Hạ Na thở một hơi thật dài, lấy tay chống lên trán.
Mỗi khi gặp phải một kẻ ngu xuẩn, bao giờ cô cũng nhớ đến kẻ địch mạnh mà mình ghét nhất kia. Cho nên nghe thấy những người này nói chuyện với nhau, cô ta luôn sẽ nhớ đến Bùi Thi một chút.
Lúc này bà Chu đi đến, trên mặt chứa đầy nụ cười: “Na Na, con gái như cháu thật là tuyệt chủng rồi, vừa xinh đẹp, lại giàu có, dáng vóc đẹp, vị hôn phu lại xuất sắc như thế, thật là khiến cho nhiều đứa con gái ghen tỵ đó.”
“Vậy sao, cảm ơn dì Chu. Người mở màn biểu diễn là con, con đi trước.”
Hạ Na hơi kiêu kỳ quay người đi.
Có lẽ cách nghĩ của cô có sai — Tuy là chán mấy bà này nhưng ít nhất họ không vô sỉ như Bùi Thi vậy.
Lần này mở màn là bản Fiocco của “Allegro”, một khúc nhạc tươi vui tràn ngập hơi thở cung đình.
Hạ Na nắm mép váy màu xanh đi đến chính giữa sân khấu, đứng bên cạnh tay đàn piano, đầu tóc buông xõa mềm mại, lúm đồng tiền như hoa, sau đó tao nhã bắt đầu biểu diễn bản nhạc.
Đó là khúc nhạc lãng mạn dành cho ngày đính hôn này, mà lại còn hết sức phù hợp với cô ta.
Nhất là ở nơi xa xỉ đại sảnh nhà hát hàng nghìn khán giả kiểu này.
Cô ta vừa trình diễn vừa biểu lộ vẻ mặt cảm ơn với anh trai dưới sân khấu. Hạ Thừa Tư cười nhẹ đáp lại cô ta, nhưng vẫn hơi không yên lòng.
Cung điện âm nhạc này thật sự quá cao quý, ngay cả Hàn Duyệt Duyệt phía sau sân khấu cũng bị không khí này lây nhiễm.
Thật ta thì giấc mộng của cô ta vẫn là một tay đàn violin thần tượng như minh tinh Hàn Quốc, mặc trang phục mốt nhất, biễu diễn bản nhạc cho ngôi sao và điện ảnh, truyền hình, nhưng Bùi Thi lại ép cô ta phải luyện tập những bản nhạc cổ điển già cỗi kia. Ngại thái độ cương quyết của đối phương, cô ta vẫn không có cách nào chối từ, nhưng cô ta không thích nhạc cổ điển.
Spengler đã từng ví dụ nghệ thuật phương tây như bốn mùa trong “Sự suy tàn của phương Tây”: Thời trung cổ là đầu xuân vạn vật đâm chồi, thời kỳ văn hóa phục hưng là thời kỳ giữa hè vinh quang phồn thịnh, thời kỳ Baroque là mùa thu ưu sầu buồn bã… Đến thời kỳ văn minh hiện đại, thời kỳ quốc tế hóa từ thành phố lớn đến thành phố nhỏ, thời đại thế giới với tốc độ không thể khống chế đi đến nền kinh tế hàng hóa, mùi tiền đã bóp chết đi tất cả sức sống nghệ thuật, khi nghệ thuật bị đánh dấu trên bảng giá nhãn hiệu, nghệ thuật vô giá cũng nhất định đi về phía ngày đông giá rét tử vong.
Giống như lời nói của Bùi Thi, âm nhạc và trang phục giống nhau, tác phẩm càng ngày càng nhiều kiểu, nhưng dáng vẻ lại càng lúc càng giống. Đó là bởi vì bên dưới những tác phẩm mang cái vỏ hoa mỹ lòe loẹt này chỉ là những bản sao chép non nớt, ngây thơ đến buồn cười.
Danh nhân hiện đại cũng đã nói, cái gì là nhạc cổ điển, nhạc cổ điển chính là âm nhạc mà tất cả mọi người nghe không hiểu. Câu nói châm biếm này được phần lớn mọi người tán thành.
Nếu tất cả mọi người không hiểu, nghệ thuật cổ điển đã sớm chết đi, làm sao còn cực khổ đi vãn hồi nó nữa.
Chi bằng hoàn toàn vứt bỏ nghệ thuật cổ điển khó khăn lại tối tăm, đi về phía đơn giản đẹp đẽ thịnh hành hiện đại
Không phải là cô ta chưa từng nói ý nghĩ như vậy với Bùi Thi. Nhưng Bùi Thi chưa bao giờ giải thích nhiều, vẫn ép cô luyện đàn giống như bà mẹ dạy dỗ đứa con năm sáu tuổi.
Có điều không có Bùi Thi thì cô ta cũng sẽ không có cơ hội đến nơi này trình diễn ngày hôm nay.
Hạ Na vốn đã nói không giành được hạng nhất cuộc thi âm nhạc thì cô ta sẽ không có cơ hội trình diễn. Không nghĩ đến sau khi Bùi Thi biến mất, Hạ Na miệng cứng lòng mềm lại cho phép mình biểu diễn, còn mời cô ta gia nhập vào Âm nhạc Kha Thị. Bởi vì vẫn còn lời hứa hợp tác với Bùi Thi nên cô ta chưa nhận lời Hạ Na.
Nhưng mà cuối cùng Bùi Thi đi đâu….
Hôm nay không chỉ có Hàn Duyệt Duyệt có cơ hội lên sân khấu làm cô gái xinh đẹp, cũng không ít nhạc sĩ nổi tiếng trong ngoài nước đến đây biểu diễn. Cũng có dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng quốc tế đến đây công bố tác phẩm mới của họ.
Sau khi Hạ Na trở về chỗ ngồi, vẫn chịu đựng bà Chu bên cạnh đánh giá ồn ào — Bà ta hoàn toàn không thật tình muốn nghe nhạc, chỉ là chú ý bộ dạ hội mặc trên người nghệ sĩ đàn piano là hiệu gì, nghệ sĩ đàn violin kia ngồi xuống eo có một đống thịt mỡ.
Cô ta rất muốn nói bà Chu vài câu, nhưng nghĩ đến tên người lên sân khấu trình diễn cuối cùng “Mori Japan, violin & piano, Anon” viết trên danh sách thì lại trở nên tâm sự nặng nề.
Không sai, trình diễn cuối cùng là đối tượng quan trọng mà Mori đưa lên.
Vốn nghĩ mình đảm nhiệm tiết mục cuối, nhưng Hạ Thừa Tư nói Thịnh Hạ và Mori có hạng mục hợp tác quan trọng, hơn nữa nghe nói Mori mời nghệ sĩ đàn violin rất xuất sắc, cho nên tiết mục cuối cùng để cho nghệ sĩ đàn violin của bọn họ.
Mấy lần cô ta muốn đi điều tra người trình diễn của họ là ai, người trình diễn cũng là đàn violin vậy mà có thể khiến anh trai đè mình xuống, là chị em Midori hay là Takako Nishizaki đây?
Sau ba tiếng dài dẵng kết thúc, rốt cuộc đã đến tiết mục cuối cùng.
Toàn bộ đèn của chính sảnh nhà hát tắt ngúm. Ngạn Linh vốn đứng ngoài chính sảnh chờ đợi Hạ Thừa Tư đi ra, lại cũng bị vẻ nghiêm trang trong thoáng chốc này thu hút, chậm rãi quay người, nhìn sân khấu u tối.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống sân khấu, chiếu sáng một cây đàn piano vừa mới thay đổi.
Đây là cây đàn Piano hoàng gia được vua Thụy Điển sắc phong, tất cả kim loại cũng được rèn từ vàng, được khảm hơn bảy nghìn viên thủy tinh. Chế tạo đắt tiền như thế lại được bao bọc bằng một lớp màu đen cao sang. Ngồi trước mặt nó cũng là một chàng trai không lớn tuổi lắm.
Hơn nghìn khán giả ngồi tại hội trường có thể nói không có ai hiếu kỳ người này là ai hơn Hạ Na.
Cô ta thấy Bùi Khúc ngồi ở đó, trong lòng tuy nghi ngờ trăm mối nhưng đã có một chút bất an — Tại sao có cậu ta? Cậu ta có quan hệ với Mori khi nào?
Các khán giả cũng không khỏi rỉ tai thì thầm.
– Đây chính là biểu diễn bế mạc long trọng thế ư? Một chàng trai có vẻ như mới hơn hai mươi sao? Điều này khiến cho những nhà trình diễn có kinh nghiệm trước nghĩ thế nào?
Hai tay Bùi Khúc đặt trên đầu gối, lẳng lặng nhìn Piano, cũng không có động tĩnh.
Các khán giả đặt câu hỏi càng ngày càng nhiều.
Đột nhiên ánh đèn sáng ngời chiếu lên một người khác đứng yên bên cạnh Piano.
Rồi sau đó, cả sân khấu đều sáng lên, giống như một hộp triễn lảm màu bạc khổng lồ, đứng chính giữa là một bóng dáng màu đen nguy hiểm.
Khi nhìn thấy bóng dáng kia, thân thể Hạ Na chấn động mạnh một cái! Hai tay nắm chặt bị móng bấu vào rách ra trong thoáng chốc!
Làm sao… làm sao có thể là cô ta?
Hạ Na chợt quay đầu lại, nhìn Kha Trạch bên cạnh một cái. Rất hiển nhiên, Kha Trạch cũng hoàn toàn ngây dại vì kinh ngạc. Nhưng ánh mắt Hạ Thừa Tư bên cạnh Kha Trạch lại lạnh nhạt, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ánh sáng bạc chiếu ra bốn phía từ trung tâm sân khấu, yên tĩnh giống như một bãi tha ma xa hoa của tầng lớp quý tộc.
Cô gái mặc chiếc váy màu đen vạt xéo, lộ ra đôi giày cao gót buộc dây đang mang. Trong tay cô cầm chiếc đàn violin màu trắng, cũng ôm nó bên hông không theo quy tắc, mà là tùy ý ôm đàn cầm cây vĩ, chờ đợi tất cả sắp xếp xong.
Không ít người đã chú ý đến.
Cây đàn kia chính là Nineveh màu trắng bán đấu giá được một trăm hai mươi triệu hồi năm ngoái.
Tóc của cô dài hơn năm ngoái nhiều, lúc này giống như là thác nước dày nặng kéo qua bên phải, để chỗ trống bên vai trái. Mà trang điểm trên mặt cô lại giống y hệt như tấm hình thiếu nữ trong điện thoại di động của Kha Trạch.
Tóc đen môi đỏ, bởi vì cô trưởng thành cùng với mái tóc dài nên có một sức quyến rũ trí mạng.
Trái tim Hạ Na càng đập càng nhanh, càng ngày càng loạn.
Đây quả thật là cơn ác mộng lớn nhất — Kha Thi đã trở lại!
Thật ra Bùi Thi chỉ lớn hơn Bùi Khúc vài phút, hai người đều ăn vận chỉnh tề màu đen.
Nhưng khi Bùi Thi xuất hiện lại khiến người ta quên mất tuổi của cô, giống như bạn chưa bao giờ tính toán số tuổi của một ác ma xinh đẹp vậy.
Âm thanh của tất cả mọi người đều dần dần tiêu tan, an tĩnh nhìn cô, chờ đợi hành động kế tiếp của cô.
Nhìn thấy cô bình tĩnh gác violin lên vai, nhìn thấy cô chẳng tốn chút hơi sức nào giơ tay trái lên, trái tim Hạ Na vốn treo cao rốt cuộc vào giờ khắc này hoàn toàn chìm xuống.
Trong khoảnh khắc Bùi Thi đưa cây vĩ lên dây đàn, cô ta nhìn thấy ngón tay Bùi Thi đặt lên dây G.
Người hiểu rõ bạn nhất mãi mãi là kẻ thù của bạn.
Hạ Na cũng là người hiểu rõ Bùi Thi nhất. Cô ta xem toàn bộ đoạn phim luyện tập biểu diễn của Bùi Thi. Trước lúc trình diễn sẽ đặt ngón tay ở vị trí nào, tư thế ra sao, sẽ khiến cho phong ba và tiếng vỗ tay thế nào, cô ta cũng có thể đoán chừng được.
Dây G âm thấp dưới tay người khác có lẽ là ưu thương trầm lắng, thấp bé, chậm chạp.
Nhưng ở chỗ của Bùi Thi cũng tuyệt đối sẽ được trao cho một tầng hàm nghĩa khác.
Hạ Na che mắt, quả thật không dám nhìn tiếp nữa.
Cô giơ cao cao cánh tay thon dài, sau khi vang lên hai âm thấp dồn dập, dù là dài nhưng âm bội vẫn nhảy lên như mạch đập ác ma.
– Bản “Từ Cương” của Maurice Ravel .
Mở đầu bản nhạc này là phong cách bi thương trầm lắng, cho nên phần lớn nghệ sĩ violin luôn sẽ hơi cong lưng, dùng tư thái bị khuất phục trình diễn nó.
Bùi Thi giống như một pho tượng thờ ơ.
Cô kéo năm mươi hai âm tiết độc tấu mở đầu xong, nhưng từ đầu đến cuối chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng chấn động cả sảnh nhà hát.
Rất nhiều kẻ yêu thích âm nhạc nghe “Từ Cương” cũng bất giác nhớ lại nhiều bản nhạc nổi tiếng rất xưa. Bởi vì bản nhạc này chỉ có trăm năm lịch sử với khoảng cách hiện tại, nhưng mà phong cách nhạc của nó không chỉ hấp thụ phong cách cuồng nhiệt của vũ khúc Hungary, còn bắt chước Paganini và phong cách kỹ xảo khó cao độ của Pablo de Sarasate.
Bản này khơi dậy tâm trạng hoài cổ mãnh liệt của mọi người, khúc nhạc cổ điển chủ nghĩa lãng mạn cực thịch một thời của thế kỷ XVIII.
Giống như chúng ta vào rạp chiếu phim, bỗng thấy phim hoạt hình thích nhất khi còn bé được cải biên lại thành phim 3D bom tấn tinh xảo. Đồng thời kinh ngạc vui mừng nhưng sẽ càng nhớ đến phim hoạt hình thời đại rất xưa kia.
Theo bản nhạc thúc đẩy, mắt thấy giai điệu “Từ Cương” bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, nghệ sĩ Piano cũng bắt đầu đánh lên khúc nhạc đệm vui tươi trôi chảy…
Tất cả mọi người mong đợi cao trào đầu tiên của “Từ Cương”.
Nhưng bọn họ chờ đến cũng là âm nhạc gypsy vui vẻ không bị cản trở.
Truyền vào màng nhĩ là giai điệu huyền ảo, linh động, tràn đầy sức sống. Âm tiết tràn đầy sức căng quen thuộc liên tiếp trôi ra từ đầu ngón tay của Bùi Thi không ngừng.
Đừng nói là những người khác, ngay cả nhịp tim của Hạ Na cũng bất giác tăng nhanh tốc độ theo khúc nhạc này.
– “La campanella” của Paganini.
Trước tiên dùng “Từ Cương” đánh thức hoài niệm của mọi người đối với nhạc cổ điển, rồi lại dùng tư thái lộng lẫy biểu diễn ra nghệ sĩ đàn violin vĩ đại nhất thời đại — Cô giỏi nhất là nhạc Paganini.
Kỹ xảo trình diễn của cô gần như hoàn mỹ, hoàn toàn bổ sung cho khuyết điểm chỉ có Piano làm nhạc đệm.
Tại chỗ có rất nhiều người chỉ đến vì danh hiệu của hai nhà Hạ Kha, cũng không hiểu nhạc cổ điển, nhưng đã bị cách thức trình diễn như mộng ảo của cô thuyết phục.
Ngay cả Hàn Duyệt Duyệt nghe những bản nhạc này đến chai tai cũng kinh ngạc đến mức không chớp mắt.
Cô ta luôn luôn không thích nhạc cổ điển, nhưng mà….
Tốc độ trình diễn của Bùi Thi quá nhanh, chuyển nhạc cũng rất nhanh.
Đương khi mọi người còn đang say mê trong bản nhạc bốc cháy bình thường của Paganini, trong phút ngắn ngủi tay trái bấm dây đàn, cô đã nhanh chóng quay lại đoạn sau của “Từ Cương” khiến người ta hoa cả mắt.
Sau đó cô dừng lại, để Bùi Khúc đánh ra nhạc đệm tự nhiên, rồi cô lại gia nhập vào.
Khúc nhạc đơn nặng nề nhưng tràn đầy sức căng, dưới quy luật nhạc đệm của Piano nhưng lại bốc đồng như linh hồn lửa vậy, bản hòa tấu bỗng nhiên ngừng lại.
Cô cầm cây vĩ, ngón trỏ tay phải nặng nề gẩy nhẹ lên dây cung!
Cô nhanh chóng đổi lại hợp âm trình diễn, phong cách bản nhạc lại tiếp tục không hề biến hóa hỗn loạn.
Nhưng mà lúc gẩy dây cung kia đã làm loạn trái tim của khán giả.
Đứa bé bên cạnh bà Chu cứ nhắn tin suốt vậy mà cũng quên mất điện thoại di động còn cầm trong tay, lẩm bẩm: “Mẹ ơi, tôi nghe đến dựng cả da gà lên rồi….”
Một quý bà khác cũng nói lẩm bẩm: “Tay cô gái này quả thật không giống tay người thường.”
Nhưng mà “Từ Cương” vẫn dùng tư thái phanh xe chưa hoàn thành.
Nếu nói lúc trước người xem còn có tâm tình phê bình thì đến khi bản nhạc cuối cùng này đều đã nói không ra lời.
Trong đoạn ngắn yên lặng ưu thương, kết hợp với một âm dây cung ngân dài phần cuối…
Đây là bản nhạc tràn ngập sắc thái truyền kỳ nhất của âm nhạc Baroque, đến từ chính một giấc mộng của nghệ sĩ violin Giuseppe Tartini.
Tính cách Giuseppe Tartini nổi loạn, xao lãng bài vở và bài tập, lại lêu lổng với con gái của giáo chủ hồng y, cuối cùng bị cha và giáo chủ đuổi đi, trốn tránh tị nạn trong tu viện. Một buổi tối ông mơ thấy ma quỷ tấu nhạc bên cạnh ông, nên sáng tác ra bản đàn violin “Âm rung ma quỷ” mang theo vẻ tà khí tôn giáo này.
Sau khúc nhạc dạo, Bùi Thi trực tiếp trình diễn đoạn tinh hoa của bản nhạc này, chương nhạc thứ ba. Cô vô cùng nhuần nhuyễn trình bày thời kỳ ngắn ngủi kia, phong cách mãnh liệt mà vô cùng xa hoa.
Giống như là sóng lớn đào vỏ ốc trong cát đẩy lên bờ biển, giống như là gió tuyết che đi ánh trăng cô thành, giống như là tiếng kèn lệnh chiến tranh mà chiến sĩ thổi lên thế kỷ trước! Từng âm điệu đều chạm thẳng đến trái tim người khác, khiến hô hấp của người ta càng thêm dồn dập, thậm chí hoàn toàn dừng lại hít thở!
Hàn Duyệt Duyệt chưa từng nghe thấy tiếng tim mình đập loạn rõ ràng như thế, cả người căng thẳng theo từng giai điệu lại từng giai điệu cao trào, nắm chặt hai tay.
Cô ta bỗng ý thức được một chuyện — Quả thật âm nhạc hiện đại đã là mùa đông vạn vật chết đi của lịch sử nghệ thuật.
Nhưng sau mùa đông, thường là nhanh chóng xuân về hoa nở.
Bản nhạc màu xanh đậm cuối cùng khiến người ta nhớ đến cây hồ điệp của rừng tùng Montreal.
Mảng lớn bươm bướm màu xanh giống như thiêu thân lao vào lửa, bao trùm tất cả thân cành, giống như ăn mòn thân cây, hiện lên cái chết xinh đẹp đến gần.
Cuối cùng cô mỉm cười kết thúc một âm tiết cuối cùng, môi như lửa cháy rực, lẳng lặng đối mắt với sự tĩnh mịch quái lạ dưới sân khấu.
Hạ Na hơi há mồm, chưa nói đến là kinh hoảng hay là sợ hãi, chỉ giống như là bị ám ảnh rất lớn. Như màn đêm tĩnh mịch đã ăn đi từng miếng từng miếng trên người cô ta, cho đến khi không còn hài cốt.
Hạ Thừa Tư tựa vào ghế ngồi, khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn cô gái trên sân khấu, nửa bên khuôn mặt rơi vào trong bóng tối.
Hơn mười giây sau, trong hội trường mới bộc phát ra tiếng vỗ tay vang rền như sấm.
Bất cứ nhạc cụ nào cũng không thể thay thế được đàn violin của Bùi Thi, ngay cả có dàn hợp tấu Piano cũng không thể.
Chỉ là đứng trình diễn giữa sân khấu giống như đã sớm không còn là Bùi Thi nữa.
Chiếc bóng của cô theo chiếc váy tơ đen kéo dài ra, đọng lại dưới ánh đèn trên sân khấu, đen nhánh mà thon dài, giống như bóng ma đã chiếm lấy thân thể trống rỗng của cô.
Nhạc hội đầu tiên hoàn mỹ của nhà hát Kha Na hạ màn.
Các tòa soạn báo lớn, tập san và ký giả tin tức rối rít xuất hiện ven ngoài cao ốc, phỏng vấn các nhạc sĩ và dàn nhạc nổi tiếng đến đây tham gia biểu diễn ngày hôm nay. Dĩ nhiên cặp chị em sinh đôi được Mori long trọng đưa lên cũng trở thành tiêu điểm chú ý ngày hôm nay.
Có ánh hào quang của Bùi Thi, đừng nói là người mới, ngay cả người đệm nhạc như Bùi Khúc cũng có vẻ ảm đạm rất nhiều.
Nhưng mà cô lại là kẻ không màn đến ký giả nhất.
Hạ Na tốn rất nhiều công sức mới điều chỉnh tâm trạng mình trở lại bình thường, bày ra các tư thế cho các ký giả chụp hình. Giống như là một con khổng tước xòe đuôi đang kiêu ngạo nhìn bộ lông lộng lẫy trưng bày của mình. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Bùi Thi, người cô ta cứng lại ít nhất là bốn năm giây, người khác hỏi cô ta chẳng nghe lọt một chữ.
Trong mắt cô ta chỉ có cô gái mặc chiếc váy đen sang trọng, eo nhỏ không đầy một vòng tay.
Bùi Thi ở trong vòng hộ tống của thành viên tổ chức Sâm Xuyên, cùng đi với Bùi Khúc ra cửa xoay tròn, lạnh lùng ngăn chặn lại vòng vây ký giả xông lên, dùng cánh tay che chở Bùi Khúc sắc mặt trắng bệch, cơ thể phát run, mắt nhìn thẳng đi ngang qua bên cạnh Hạ Na đang tiếp nhận phỏng vấn.
Cho đến khi Kha Trạch ngay cả áo khoác cũng chưa mặc xong đã đuổi theo Bùi Thi.
Trong đầu Hạ Na có chừng mười mấy giây trống rỗng, sau đó cũng đẩy ký giả đuổi theo.
“Cô Bùi, xin chờ một chút.” Kha Trạch gọi Bùi Thi lại.
Bùi Thi vội vàng nhanh chóng đưa Bùi Khúc có chứng sợ hãi vào trong xe, sau đó quay đầu lại nhìn anh ta. Tóc dài màu đen như mây bồng của cô buông xuống đầu vai, môi đỏ mọng giống như hàn mai nở rộ trong mùa đông, lạnh lùng nhưng tươi đẹp. Chỉ là đuôi lông mày cô khẽ nhướng lên một chút, vẻ mặt biến hóa rất nhỏ gần như nhìn không ra.
Cổ họng Kha Trạch rất khô, nhưng lòng bàn tay lại rỉ ra mồ hôi.
“Buổi tối là dạ tiệc đính hôn của tôi và Hạ Na, có thể mời cô và em trai của cô tham gia không?”
Bùi Thi nhìn anh trong giây lát, cổ cũng không nhúc nhích, ánh mắt chuyển đến người Hạ Na cùng bước đến. Trong thời gian ngắn ngủi vài giây này, máy chụp hình đã nhá nhanh tanh tách vài chục lần, gương mặt của cô trong ánh sáng bạc có vẻ càng thêm xinh đẹp chói mắt, nhưng trong mắt trước sau chưa hề có bốn bề dậy sóng.
Vậy mà cô lại bỏ qua bọn họ như thế, quay người chuẩn bị bước vào trong xe.
Nhưng lúc này có ký giả hỏi lớn tiếng: “Cô Bùi Thi, xin hỏi thân thể cậu Bùi Khúc có tình trạng gì hả? Tại sao từ lúc đi ra ngoài sắc mặt vẫn bết bát như thế?”
Cơ thể Bùi Thi bước vào trong chợt dừng lại.
Ngay sau đó lại có ký giả hỏi đến: “Đúng vậy đó, đúng vậy đó, hình như thân thể cậu ấy không được tốt lắm? Hay là nói có bệnh tâm lý?”
Ngón tay Bùi Thi đặt trên cửa xe chợt tái nhợt. Cô nhìn thấy cả người Bùi Khúc vẫn run run trong xe, khẽ nói nghiêm nghị: “Chị đã sớm bảo em đừng nên đệm nhạc cho chị, em không nghe.”
Bùi Khúc híp mắt, ngay cả môi cũng mất màu sắc: “Nhưng mà, em muốn cùng biểu diễn với chị mà….”
“Lúc trước hận không thể vừa khóc vừa quấy vừa treo cổ uy hϊếp lên sân khấu, bây giờ biết gọi chị rồi hả? Em cũng không nhìn xem mình có chịu được hoàn cảnh này không!” Bùi Thi giận đến mức vỗ một cái lên mặt cậu, nhưng cái tát này nhẹ đến mức chẳng thể gọi được người đang ngủ say tỉnh dậy, “Trở về chị sẽ trừng phạt em!”
Tuy là nói như vậy, nhưng Bùi Khúc thấy được rất nhiều vẻ đau lòng trong ánh mắt hung dữ của cô.
Vốn còn muốn nói gì nữa, cô lại quay người, trả lời đâu vào đấy, đồng thời mỉm cười lịch sự với Kha Trạch: “Tôi rất có hứng thú tham gia tiệc đính hôn của anh Kha và cô Hạ.”
Bùi Khúc ngạc nhiên ngẩng đầu lên!
Tại sao cô phải nhận lời Kha Trạch? Đó là tiệc đính hôn của anh ta và Hạ Na. Hạ Na ghét cô đã lâu rồi, chắc chắn sẽ chẳng cho cô ta mặt mũi gì tốt. Huống chi ở đây còn có thân phận giấu diếm của cô, chính là cố ý tránh né người kia. Tuy hiện nay cánh tay cô đã bình phục, đã không còn ý định tiếp tục giấu diếm nữa, nhưng mà….
“Chị, sao chị….”
Bùi Khúc vội vàng dịch ra ngoài một chút, muốn kéo tay cô, nhưng còn chưa nhích đến gần, cửa xe đã bị Bùi Thi đóng lại nặng nề.
“Tại sao chị ấy muốn đi chứ!” Bùi Khúc đã hơi lo lắng, “Em, em đi ra ngoài gọi chị ấy trở lại trước….”
“Đừng đi.”
Sâm Xuyên Quang ngồi ở hàng ghế trước đưa lưng về phía cậu, sai người khóa cửa xe lại: “Chị của em cũng muốn bảo vệ em thôi.”
“Bảo vệ em…?” Nhất thời Bùi Khúc yên lặng.
“Không phải là cô ấy không muốn biểu diễn với em trên sân khấu, mà là không muốn truyền thông đặt trọng tâm trên người của em. Cô ấy đã nói với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo đảm em an toàn.” Tuy nhìn thấy một phần nhỏ đường nét thanh tú bên sườn mặt của Sâm Xuyên Quang từ phía sau, nhưng âm điệu tiếng nói của anh vẫn lạnh hơn bình thường nhiều, “Cho nên, Tiểu Khúc đừng tùy hứng nữa, khiến cho cô ấy phải nhọc lòng.”
Bùi Khúc thoáng ngơ ngác, lại nhìn về bóng lưng chị gái bị ký giả vây quanh ngoài cửa xe, bỗng nhiên nắm chặt góc áo.
Lúc này, một chiếc xe thể thao mui trần màu trắng chậm rãi chạy vào ánh mắt mọi người.
Đó là chiếc siêu xe Lotus mới vừa triễn lãm tại Geneva, có động cơ siêu tốc độ V8 mới được công ty khai thác và hình mẫu tham khảo, trước mắt vẫn chưa đưa ra giá trên thị trường.
Cứ như thế mội chiếc xe vừa lắp ráp xong không nên xuất hiện hiện tại đây đã đủ khiến dấy lên đề tài không nhỏ.
Một nam một nữ bước xuống khỏi xe, nhưng nhất thời lại khiến cho chiếc xe này biến thành cảnh nền không màu sắc.
Đi trước là một người phụ nữ cao gầy, toàn thân không mang phụ kiện, chất liệu vải có thể tìm thấy trên thị trường, nhưng phong cách lại thuộc về những nhà thiết kế đứng đầu thế giới được nhiều người nhắc đến kia.
Một tay bà đang kẹp điếu thuốc nữ hút được phân nửa, một tay cầm cái ô ren màu trắng, đội chiếc mũ bê rê tao nhã kiểu Pháp, khuôn mặt rất trẻ được chăm sóc thích đáng, nhưng lời nói cử chỉ lại chững chạc thỏa đáng với số tuổi của bà.
Đi theo bên người bà là một anh chàng trẻ tuổi, mặt nhọn, mắt một mí, đôi mắt đen hơi xếch, sóng mũi vừa thon vừa thẳng. Mái tóc ngắn của anh ta xoăn mềm mà trắng muốt, ở trong ngực anh ta là một chú mèo Ba Tư thuần chủng cọ tới cọ lui. Tay chân anh ta thon dài, hơn nữa ngón tay lại mảnh mai — Đôi tay được tốn cả trăm triệu mua phí bảo hiểm lúc này lại yên tâm đặt trong miệng chú mèo Ba Tư, để cho nó gặm cắn thân mật.
Có lẽ người trẻ tuổi không biết quý bà bên cạnh anh ta, nhưng không thể không biết anh ta.
Cho dù là người chẳng biết gì về âm nhạc cả cũng phải từng nghe tên của anh ta.
Adonis, con trai nuôi của chủ tịch Kha Thị, cây hái ra tiền của Âm nhạc Kha Thị, chưa biết đi đã biết cầm cây vĩ của đàn violin, sáu tuổi lên sân khấu trình diễn chương nhạc thứ ba bản Concerto No.1 của Paganini với giáng âm E, học nhảy lớp tốt nghiệp ngành vật lý tại đại học Oxford, nghệ sĩ đàn violin trẻ tuổi cao cấp cả nước và nổi tiếng nước ngoài.
Có điều nghe nói thượng đế ban cho Adonis thiên phú âm nhạc hơn người thì cũng ban cho anh ta một chút tính tình quái dị của thiên tài. Điều này có thể nhận ra từ cái tên ngoại ngữ mà anh ta tự đặt cho mình — Chàng thiếu niên xinh đẹp ngay cả một giọt máu cũng có thể mọc ra hoa hồng trong thần thoại Hi Lạp đã được thần ái tình và thần âm phủ tranh giành đến mức đổ máu.
“Đàn ông bình thường sẽ hoàn toàn không có cái kiểu đặt cái tên tự sướиɠ lại biếи ŧɦái vậy, em hoài nghi anh ta là gay.” Trước kia Hàn Duyệt Duyệt không chỉ một lần nhìn chằm chằm vào hình của anh ta nói như thế.
Rõ ràng cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt trên thực tế, nhưng ánh mắt sắc bén của Adonis vẫn đảo quanh trên người Bùi Thi, thấy vậy cả người cô cũng mất tự nhiên. Nhưng quý bà bên cạnh anh ta lại giống như hoàn toàn chẳng biết cô vậy, đi sượt qua bên cạnh cô đến trước mặt Kha Trạch.
Kha Trạch lập tức đứng thẳng người, nói hơi khúm núm.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Nói gì vậy? Con trai đính hôn, mẹ có thể không đến sao.”
Quý bà nói chuyện là chủ tịch của Âm nhạc Kha Thị, cũng chính là mẹ của Kha Trạch.
Bà ta giống như Dorian Grey phiên bản nữ, dùng linh hồn trao đổi dung nhan trẻ mãi không già với một bức tranh bị nguyền rủa. Năm tháng sẽ không để lại dấu vết gì trên gương mặt của bà ta, nhưng lại thông qua đôi mắt bán đứng số tuổi thật của bà ta.
Từ sau khi bà ta và Adonis xuất hiện, gần như tất cả ký giả đều bỏ lại danh nhân đang phỏng vấn, xông thẳng qua đây bao vây kín lấy bọn họ.
“Thưa bà Nhan, xin hỏi lẫn này hợp tác với Kenny G có thuận lợn không?”
“Lời đồn dàn nhạc giao hưởng Vienna sẽ chuyển đến Âm nhạc Kha Thị có thật hay không?”
“Adonis, anh thật sự đang chơi trò tình yêu chị em với ảnh hậu Thân Nhã Lợi sao?” (Loyal Pang: Fans của Tư Niệm Thành Thành đâu, vô đả đảo ngay đi, anh chàng này làm sao có cửa với Hi Thành nhà mình được chứ, ngay cả Lý Triển Tùng còn không bằng nữa cơ mà. hứ!!!)
…………..
Bên cạnh Bùi Thi cũng trở nên trống trải một chút.
Cô chỉ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn mẹ nuôi nhiều năm không gặp.
Nhan Thắng Kiều vẫn cao quý như thế, mái tóc đen nhánh của bà ta kéo qua bên trái, cột thành một búi tóc hơi lỏng, có vài sợi rủ xuống phía bên phải, nhưng cũng dường như che lại bí mật giấu trong mũ bê rê, hệt như một quý bà Paris bước ra từ trong phim.”
Trước sau mắt bà không nhìn mình lấy một lần, thậm chí là liếc mắt cũng không có.
Từ lúc khi mình đổi lại tên ban đầu, bà ta cũng đã không còn nói chuyện với mình nữa.
Bùi Thi chỉ lo nhìn Nhan Thắng Kiều, nhưng không để ý đến Adonis đã thình lình thoát khỏi đám ký giả, đi đến. Khi Bùi Thi để ý thấy anh ta nhích đến gần thì bỗng bị một ký giả đến trễ xông qua người cô, lại đυ.ng vào cô một cú thật nặng!
Dưới chân cô lảo đảo một cái, mắt thấy sẽ phải xấu mặt ngã trên mặt đất ngày tại chỗ –
Bỗng có một đôi tay đàn ông đưa đến kịp thời, một tay đỡ lấy hông của cô, một tay cầm lấy cổ tay cô.
Bùi Thi hơi lúng túng đứng thẳng người, không ngờ đến động tác này cũng rất tự nhiên dựa vào trong ngực người đàn ông phía sau. Sau đó, một hương vị nước hoa vô cùng quen thuộc hòa lẫn với mùi hương thoang thoảng của cơ thể anh nhẹ nhàng bay đến.
Mùi hương đặc biệt này từng được một nữ nhân viên Thịnh Hạ nói là “Thuốc kí©ɧ ɖụ© cao cấp của phái nữ”, lúc ấy Bùi Thi nghe thấy suýt nữa phun ra. Nhưng hơn nửa năm qua không ngửi thấy nó, cô thật sự có một cảm giác hơi ngây ngất.
Không biết là có phải do đã quá lâu không gặp hay không….
Bùi Thi lập tức điều chỉnh thế đứng, hơi mất tự nhiên tránh né tầm mắt của anh.
“Anh Hạ.”
Chuyện xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, cô vốn cho rằng lời mở đầu của Hạ Thừa Tư sẽ là “cuối cùng em là ai”, hoặc là “đến tột cùng em đến Thịnh Hạ có mục đích gì”, lại không ngờ anh vừa mở miệng vậy mà chẳng có kịch tính như thế, tất cả đều là lời trách mắng đến từ cấp trên:
“Nghỉ bệnh chín tháng, trở về không đến công ty báo cáo, ngược lại chạy đến đây trình diễn, em làm thư ký thế nào vậy?”
Mặc cho bàn tay nóng hổi, mùi hương cơ thể mê người, nhưng trong thoáng chốc giọng nói của anh lại kéo người ta xuống tận đáy biển mùa đông.
Bùi Thi vừa định mở miệng giải thích thì Adonis đã nhanh chóng đến đây, đứng tại vị trí khá gần với Hạ Thừa Tư: “Cậu hai Hạ, chúng ta đã lâu không gặp, gần đây đều bận rộn công việc gì hả?”
Thái độ anh ta nói chuyện không giống với vẻ hơi kiêu căng khi phỏng vấn trên tivi trước đây, ngược lại là lời nói nhỏ nhẹ, gần như là dịu dàng giống phái nữ.
“Bây giờ không phải giờ làm việc, chuyện công việc xin liên lạc với trợ lý của tôi.” Mắt Hạ Thừa Tư nhìn Bùi Thi chằm chằm, trực tiếp rút ra một tờ danh thϊếp đưa cho anh ta.
Vậy mà lại bất lịch sự với một nghệ sĩ violin nổi tiếng như thế, Bùi Thi cũng hơi kinh ngạc, hoài nghi Adonis sẽ trở mặt bỏ đi tại chỗ.
Nào ngờ chẳng những Adonis không có để ý đến sắc mặt của anh, ngược lại, ngược lại…
Để cho mèo Ba Tư bò lên lưng mình, lại còn nắm tay Hạ Thừa Tư bằng hai tay!
“Chính là em thích dáng vẻ lạnh lùng này của anh, quá ngầu, quá hấp dẫn!”
Bùi Thi kinh hãi, khóe miệng co giật một chút…
Adonis trừng mắt nhìn, giọng nói lại ỏn ẻn nhỏ nhẹ hơn: “Honey, khi nào anh mới hết bận việc? Tháng sau em có nhạc hội, cho anh mã vé 00001, anh nhất định phải đến nhé.”
Vé VIP số một của nhạc hội Adonis — Đừng nói là mấy vạn fans cuồng kia, ngay cả Bùi Thi nghe cũng hơi động lòng, không khỏi nhìn Hạ Thừa Tư một cái.
Nhưng Hạ Thừa Tư hoàn toàn không nhìn đến Adonis, ánh mắt nhìn kỹ Bùi Thi: “Ngày mai đến công ty trình diện, tốt nhất là em nên nghĩ ra lý do hợp lý để giải thích cho tôi nguyên nhân chỉ gãy xương nho nhỏ mà nghĩ việc đến chín tháng.”
Bùi Thi còn chưa kịp nói chuyện, Adonis đã nói chen vào: “Dì, vậy mà dì lại dám trốn việc chín tháng với Honey nhà cháu? Muốn bị đuổi việc sao?”
Lỗ tai Bùi Thị nhất thời dựng đứng lên, nhướng nhướng mày: “Dì?”
“Đúng vậy đó, dì, cháu đã biết được sự tích của dì từ anh nuôi cháu rồi. Dì cũng không phải lo lắng, tuy là dì học đàn muộn, nhưng dì có thể già hơn cháu, thời gian cũng dài hơn cháu, không phải sợ hãi sau này không cách nào xuất hiện đâu.”
Năm tuổi học đàn mà trễ, người bình thường nghe nói tuyệt đối sẽ cảm thấy đây là nói đùa. Nhưng lời này từ miệng Adonis nói ra thì tuyệt đối chẳng chói tai chút nào.
Cứ việc bị khıêυ khí©h như thế, Bùi Thi vẫn không chấp nhận khoanh tay, nói bình tĩnh:
“Anh Lý Kiến Quốc, tuy là gọi người khác là dì có thể làm anh có cảm giác trẻ tuổi hơn một chút, nhưng tuổi của anh vẫn đã lớn đến mức không thể gọi là “thần đồng” nữa rồi, đừng đau lòng.”
Adonis ghét nhất là người khác gọi tên thật của anh ta. Điều này có thể thấy được từ vẻ mặt anh ta nhăn nhó khi ký giả gọi tên thật của mình. Hơn nữa, người không rõ khuynh hướng giới tính thường vô cùng nhạy cảm với sổ tuổi.
Cho nên từng câu từng chữ của Bùi Thi đều đâm trúng vết thương trí mạng của anh ta.
Adonis giận cả buổi không nói ra được một chữ, còn chưa có thời gian phản kích thì Nhan Thắng Kiều đã phái người đến bảo anh ta đi qua. Anh ta nheo lại đôi mắt một mí thành một khe hẹp, nhìn Bùi Thi một cái: “Tôi vô cùng ghét cách thức trình diễn của cô, cô chẳng làm được thành tựu gì đâu.”
“Nhờ được khích lệ.” Bùi Thi khẽ cười đưa mắt nhìn anh ta bỏ đi.
Đợi sau khi anh ta đi xa, Bùi Thi lại quay đầu gọi lại Hạ Thừa Tư mới vừa quay người: “Anh Hạ, xin chờ một chút.”
“Chuyện gì?”
Bùi Thi cân nhắc tìm từ, nói ra những lời khách sáo mà sáng sớm đã chuẩn bị.
“Thời gian tôi nghĩ việc thật sự đã quá dài, gần như là tốn một năm, bây giờ trở về có thể tốn nhiều thời gian hơn để thích ứng. Tôi học được không ít thứ ở chỗ của anh, có điều là năng lực của tôi thật không đủ, không cách nào đảm nhiệm chức thư ký riêng của anh. Cho nên tôi muốn đệ đơn xin thôi việc.”
“Thời gian thích ứng có thể đợi, năng lực có thể rèn luyện, cũng không phải là vấn đề.” Hạ Thừa Tư trả lời vô cùng hình thức hóa, “Muốn hủy bỏ hợp đồng mười năm cũng có thể, bồi thường tiền hủy hợp đồng trước đi. Tôi không chấp nhận hòa giải.”
Bùi Thi sửng sốt…
Tiền bồi thường…. Con số kia đối với cô mà nói quả thật chính là giá tiền mà cả đời kiếm cũng không đủ.
Cô bắt đầu rầy rà: “…. Anh Hạ, tôi là nghệ sĩ đàn violin được Morin đề cử, sau này có rất nhiều cơ hội hợp tác với anh. Đồng thời tôi vừa chú ý đến đàn violin thì sẽ nhất định trì hoãn công việc. Cho dù là vậy anh cũng dự định tiếp tục dùng tôi à?”
“Công việc âm nhạc của cô và công việc ở Thịnh Hạ không liên quan nhau. Làm thư ký không tốt thì trừ tiền lương, trừ về 0 thì thôi.” Hạ Thừa Tư không hề có chút lòng cảm thông nào, chỉ nhìn cô từ trên cao xuống, ra lệnh bằng giọng nói lạnh như băng: “Ngày mai đi làm đúng giờ.”