Hình như người đó đi một mình đến đây, vì khi phục vụ mang đồ ăn ra thì chỉ mang một bát mì đến bàn đó. Cô thực sự tỏ ra không quen người ngồi bên kia. Cho đến khi ăn xong đang định rời đi thì cô mới …
Hình như người đó đi một mình đến đây, vì khi phục vụ mang đồ ăn ra thì chỉ mang một bát mì đến bàn đó.
Cô thực sự tỏ ra không quen người ngồi bên kia. Cho đến khi ăn xong đang định rời đi thì cô mới nghe được từ người phục vụ là đã có người thanh toán bữa ăn của họ.
Anh ta vừa đi cách đây không lâu. Lúc này cô mới nhìn qua chỗ anh ta vừa ngồi. Cũng là chỗ mà họ thường ngồi khi ăn ở đây. Quán này cũng là quán anh ta dẫn cô đến.
Sau khi ăn xong, Sách gọi xe cho cô. Họ tạm biệt nhau trước quán mì rồi ai về nhà nấy.
Ngồi trên xe, cô bấm gửi lại số tiền ban nảy cho anh. Còn nhắn cho anh một tin nhắn.
“Cám ơn. Là em mời bạn đi ăn. Không cần làm vậy.”
Thực ra cô nghĩ hành động bây giờ của mình là cố chấp vô lý. Tự bản thân đẩy người kia ra xa. Cô tự hỏi bản thân rất nhiều lần rằng mình làm như vậy có đúng không.
Cô suy nghĩ rất nhiều rồi đưa ra một kết luận bằng hành động phớt lờ anh ta. Không nghe giải thích hay là đòi hỏi một kết quả gì từ anh ta cả.
Anh ta nhận được tin nhắn của cô liền lập tức gọi điện thoại cho cô.
Do dự một lúc rồi cô cũng bắt máy.
“Có việc gì không?”
“Không nói gì thì em cúp máy đây.”
Cô thực sự cúp máy ngay sau đó. Bây giờ đối với anh, cô hoàn toàn mất kiên nhẫn.
hay