Chương 8: Cuối tuần
Cuối cùng cũng đợi được đến cuối tuần. Văn Hạ mò dậy từ sáng sớm vì hôm nay Tô Mạch đã hẹn sẽ đưa cô đi dạo phố sắm quần áo. Mùa hè đến rồi mà cô vẫn chưa mua được gì cả. Tô Mạch đã thu mất thẻ mua sắm trên mạng của cô vì sợ hằng ngày cô không có việc gì làm sẽ lên mạng mua sắm linh tinh.
Xin đừng nghĩ Tô Mạch bủn xỉn. Anh luôn sẵn sang vì Văn Hạ mà tiêu rất nhiều tiền. Chính vì điều này mà Văn Hạ đã phá kỷ lục thức dậy từ lúc sáu giờ sáng để bò đến bên máy và bắt đầu chọn đồ. Ngoài ăn cơm và đi vệ sinh ra, từ lúc dậy cho đến tận mười giờ, Tô Mạch phải lôi cô ra khỏi máy tính thì cô mới chịu dừng lại.
Thanh niên bây giờ đều làm việc trên mạng internet, có mấy ai rời khỏi mạng đâu. Văn Hạ từng nói chuyện với người bạn trên mạng của cô, nếu một tuần cô không gọi điện hay nhắn tin cho các cậu thì là chuyện bình thường nhưng nếu ba ngày liền tớ không lên mạng thì các cậu phải đi báo cảnh sát ngay. Chắc chắn người sao Hoả đã bắt tớ đi rồi.
- Tô Mạch, dậy đi anh. Anh đã nói là chúng ta sẽ đi dạo phố mà. – Văn Hạ đánh răng rửa mặt xong quay lại vẫn thấy Tô Mạch ôm chăn ngáy khò.
- Cưng à, chúng ta đi muộn chút được không? Anh buồn ngủ lắm! Tô Mạch mơ màng lẩm bẩm một câu rồi xoay người ngủ tiếp.
Văn Hạ không lên tiếng, cô ngồi bên giường nhìn lưng anh một cách tội nghiệp. Vóc dáng người đàn ông này thật đẹp! Trước đây còn có cơ bụng nhưng bây giờ thì hết rồi. Vì Văn Hạ nói, cô ghét đàn ông cơ bắp nên lâu rồi Tô Mạch không tập luyện, cơ bụng cũng dần biến mất.
Văn Hạ lặng lẽ đếm. Khi cô đếm đến chín thì Tô Mạch xoay người lại, lim dim mắt nhìn cô rồi kéo mạnh cô vào nằm trong lòng mình nhẹ nhàng nói:
- Em lại giận à? Bây giờ anh dậy được chưa?
- Không phải. Em chỉ hơi khó chịu thôi. – Văn Hạ nói.
- Khó chịu ở đâu? Để anh xoa bóp cho em. – Vừa nói tay Tô Mạch vừa lượn khắp cơ thể cô.
Văn Hạ né sang một bên, mặt nép vào ngực Tô Mạch. Một lát sau, Tô Mạch cảm thấy ngực mình chợt nóng ran, anh cúi xuống nhìn thì Văn Hạ đã khóc.
- Mẹ ơi, bà cô ơi, ai chọc giận em thế? Hôm nay, anh có phạm lỗi gì đâu? – Tô Mạch hơi lo lắng. Đừng khóc, đừng khóc. Thật đáng sợ! Nếu khóc thật thì sẽ không biết cô nàng này khóc đến bao giờ đâu.
- Em cảm thấy, em thấy mình thật vô dụng. Em chỉ biết giận dỗi, ngang bướng. Em chẳng hiểu chuyện, lại lười biếng, tham lam. Em chẳng biết làm gì nhưng anh thì quá tốt, thật tuyệt vời, thật đẹp trai, thật hoàn mỹ, thật chiều em. Em không xứng với anh. Anh mệt mỏi như vậy mà em còn bắt anh đưa em đi dạo phố. Ngoài tiêu tiền ra, em chẳng biết làm gì cả. Anh nói xem anh còn cần em làm gì? Hu huh u! Hu hu hu! – Tuy tính khí Văn Hạ không tốt, thích giày vò người khác nhưng con người cô có một ưu điểm rất lớn đó là biết tự kiểm điểm bản thân. Mỗi khi có chuyện hay không cô đều ăn năn hối lỗi. Đây cũng có thể coi là sự bù đắp cho Tô Mạch.
- Đừng mà, đừng mà. Sao em có thể nói vậy? Em ngang bướng, giận dỗi là vì em yêu anh. Thậm chí lười biếng và tham lam cũng đều là bản tính của con gái mà. Con gái như vậy mới đáng yêu! Thật đấy! Hơn nữa, anh có hoàn mỹ đến mấy thì cũng là tài sản đứng tên Văn Hạ. Anh kiếm tiền là vì cái gì? Không phải là để cho em tiêu sao? Em nói em không tiêu vậy thì hằng ngày anh mệt mỏi làm việc để làm gì? – Con người Tô Mạch thật dễ bị Văn Hạ lừa gạt. Mấy câu nói của Văn Hạ mà đã đưa anh bay lên tận trời xanh. Anh lập tức quên đi bản tính con gái của Văn Hạ và kết quả là bị rơi ngay vào bẫy.
Văn Hạ dụi mặt vào người Tô Mạch để lau nước mắt, than phiền nói:
- Chồng ơi, chồng có thể cho vợ mở quán cà phê không?
- Cái gì? – Tô Mạch há hốc mồm kinh ngạc.
- Quán cà phê ấy. Tô Tịch nói bạn em ấy muốn nhượng lại quán cà phê. Em cũng muốn làm. Anh quên là em luôn muốn được tự làm chủ sao? – Văn Hạ luôn nhớ đến chuyện này. Hai ngày trước, Tô Tịch còn dẫn cô đến xem nơi đó. Cô cảm thấy vị trí đó rất tốt. Chủ yếu là chủ quán cà phê đó muốn di dân nên mới nhượng lại cửa hàng.
- Mở quán cà phê không phải nói làm là làm được. Em đã suy nghĩ về cửa hàng, kỹ thuật pha chế, địa điểm chưa? Em có biết pha cà phê không? Em có biết chọn hạt cà phê không? Em có biết tính toán không? Em có thể nhẫn nại phục vụ những vị khách khó tính không? Em đã nghĩ đến những điều đó chưa? – Tô Mạch đã quen dùng cách nhìn của người làm kinh doanh để phân tích vấn đề, thế nên những câu hỏi mà anh đưa ra đều là những câu hỏi khách quan và cực kỳ lý trí.
Văn Hạ ngồi dậy không nói gì. Cô luôn muốn tự mình làm thứ gì đó nhưng một là cô không có tiền, hai là lúc đó cũng không có việc gì thích hợp. Nói thật là cô không biết pha cà phê vì cô vốn không bao giờ uống cà phê nhưng Tô Mạch thì có uống. Cuộc sống của Tô Mạch khá tiêu chuẩn, đặc biệt cầu kỳ. Bản thân anh pha cà phê cũng rất ngon nhưng cô không thể bảo Tô Mạch nghỉ làm để đi pha cà phê cho cô. Thế nên cô khó mà thực hiện được vụ làm ăn này.
- Được rồi, được rồi. Thế này đi. Nếu em thật sự muốn làm thì em bắt đầu học cách pha cà phê đi. Anh sẽ hỏi địa điểm nơi đó giúp em. Khi nào anh nói em đã pha cà phê ngon rồi thì em có thể mở tiệm cà phê. Ok? – Tô Mạch nhìn bộ dạng mít ướt của Văn Hạ mà thấy đau lòng. Ở nhà mãi cũng không ổn. Học hành một chút cũng tốt nhưng mà làm sao mà học được đây? Thế nên anh đã đồng ý chuyện này với điều kiện như vậy.
Hôm nay, Văn Hạ rất vui. Đã lâu lắm rồi Tô Mạch không dắt tay cô đi dạo phố như thế này. Hôm nay, cô đòi đi hết những nơi cô muốn đến, các sạp hàng, các khu thương mại cao cấp. Dù sao, hôm nay Tô Mạch cũng chiều theo ý cô. Khi đang ở phòng thử đồ, Văn Hạ lại tình cờ nhìn thấy nét buồn long lanh – Minh Ưu.
- Chồng ơi, chồng nhìn cậu bé đẹp trai chưa kìa. – Văn Hạ cầm bộ đồ định thử chạy đến bên Tô Mạch thì thầm.
Tô Mạch nhìn theo ánh mắt của Văn Hạ và thấy cậu thanh niên nổi bật giữa đám đông huyên náo. Trong như ngọc! Đây là ấn tượng của lần đầu tiên anh nhìn thấy Minh Ưu. Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên vì Minh Ưu là cậu con trai độc nhất của chủ tịch hội đồng quản trị công ty Tô Mạch làm. Người bên cạnh cậu ấy sao mà quen thế?
- Này, anh làm gì thế? Anh ngắm cô gái nào vậy? – Văn Hạ phát hiện ra ánh mắt Tô Mạch nhìn chăm chú về phía đó. Cô đẩy anh với vẻ không vui.
Tô Mạch sực tỉnh, anh giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn rồi nhéo mũi cô nói:
- Em đúng là trẻ không tha già không thương. Mau đi thử đồ đi.
Văn Hạ cười hì hì đi theo nhân viên bán hàng. Tô Mạch ngoái đầu lại nhìn thì người đó biến mất. Anh nghĩ có thể mình đã nhìn nhầm, làm sao có thể tình cờ gặp ở đây chứ? Người đó bây giờ phải đang ở nước ngoài mới đúng. Chuyện này đã trôi qua lâu rồi, Tô Mạch cũng không còn nghĩ đến những ngày tháng đó. Nếu một lần nữa anh tình cờ gặp lại người đó thì cuộc sống của anh sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Đi dạo cả ngày khiến Tô Mạch mệt chẳng muốn nấu cơm nữa. Văn Hạ lại kéo Tô Mạch đi mua sách nói về cà phê. Thật hiếm khi cô bước vào một cửa hàng sách. Tô Mạch đi xem các tạp chí về ô tô, còn Văn Hạ thì sao? Ban đầu, cô còn chăm chỉ xem sách viết về cà phê. Khi Tô Mạch nhớ đến thời gian và đi gọi thì đã không cỏn thấy cô ở đó nữa. Quay một vòng, anh phát hiện ra cô đang ở giá tiểu thuyết. Thở dài, anh bước đến đứng sau cô xem cuốn sách trên tay cô Cỗ máy thời gian – Chiếc hộp ánh trăng.
- Con gái bọn em xem loại sách này có ích gì không? Tô Mạch nói một câu xem thường.
Văn Hạ gập sách lại, ngoái đầu nói với Tô Mạch:
- Anh biết gì chứ? Tác giả này là bạn thân của em. Giỏi không? Bạn bè của em đều xuất bản sách hết rồi. Em mua một cuốn ủng hộ họ. Đi nào. Anh trả tiền cho em nhé. – Thái độ đắc ý của Văn Hạ khiến Tô Mạch thấy rất vui! Ngoài những lúc giày vò người khác ra, người con gái này cũng có lúc thật đáng yêu!
Nói đến cuốn sách này, trước đây, ngày nào Văn Hạ cũng lên mạng. Tình cờ, cô đã quen tác giả này. Lúc đó, cô vốn không biết người ta viết tiểu thuyết. Sau phút hào hứng nói chuyện, họ mới phát hiện ra là người củng tư tưởng. Họ lập tức có cảm tình với nhau. Không lâu sau, người đó nói cô ấy là một tác giả viết tiểu thuyết và đã xuất bản sách. Văn Hạ vào mạng tìm. Kết quả, đúng là thấy thật. Cô lập tức có cảm giác hạnh phúc khi được quen biết với một ngôi sao lớn.
Sau năm năm không đến cửa hàng sách kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng lần này đến, cô đã mua bốn cuốn tiểu thuyết và hai cuốn sách viết về cà phê. Cô vừa kéo Tô Mạch ra khỏi cửa thì tình cờ gặp một người.
- Minh Ưu, không phải cậu vừa ở cửa hàng thời trang sao? Tôi đã nhìn thấy cậu. Chúng ta lại tình cờ gặp nhau. Thật trùng hợp! – Văn Hạ ôm cánh tay Tô Mạch cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Minh Ưu bàng hoàng, khoé miệng hơi nở nụ cười, nhỏ nhẹ nói:
- Thật trùng hợp! Hoá ra hai người là một cặp.
- Ừ! Thật trùng hợp! Cậu cứ vào đi. Chúng tôi đi trước đây. Lần sau nói chuyện nhé. – Tô Mạch gật đầu với Minh Ưu rồi kéo Văn Hạ đi.
Văn Hạ vừa bị Tô Mạch kéo đi, vừa ngoái đầu lại cười với Minh Ưu. Trong đáy mắt cậu thanh niên đó nổi lên nét u buồn nhạt nhoà như sương mai. Văn Hạ chỉ có thể cười và hy vọng cậu ta vui vẻ hơn chút.
- Sao anh lại kéo em? Anh thật là… Phải rồi. Sao anh lại quen cậu ấy? – Văn Hạ làu bàu không vui.
- Sao anh thấy em nhìn cậu ta có vẻ… lạ thế? Cậu ta là con trai của sếp tổng anh nên đương nhiên là anh quen rồi.
- Ôi ôi! Tô đại thiếu gia ghen ư? Anh à, cậu ta mới có hai mươi tuổi thôi. Em không đề xướng tình yêu chị em đâu.
- Dù sao em cũng tránh xa cậu thanh niên đó một chút. Em cứ nghe anh là được rồi. – Tô Mạch nói nghiêm túc khiến Văn Hạ cảm thấy rất lạ. Sao thế nhỉ? Có gì thì cứ nói, việc gì phải bối rối do dự như vậy?
Minh Ưu hôm nay cùng Khâu Tư đi dạo phố. Khâu Tư là cô con gái của một gia đình thế gia có quan hệ lâu năm với nhà cậu, vừa từ nước ngoài trở về. Vì thế khi cùng đi với Minh Ưu, nhìn thấy Văn Hạ và Tô Mạch ở khu mua sắm, trên mặt cô luôn nở nụ cười hạnh phúc, vui vẻ. Minh Ưu đối với Văn Hạ có một loại cảm giác khó nói nên lời. Dường như mọi thứ của cô đều là thứ mà cậu hằng mong ước. Cậu mong ước có được niềm vui, hạnh phúc và cả ánh mặt trời rạng rỡ.
Nhưng Khâu Tư ở bên cạnh đã kéo cậu đi. Cô ấy muốn cậu đưa đi ngắm quần áo. Cậu thật sự không thích chuyện này nhưng bố cậu đã giao phó nên cậu không thể từ chối. Nhiều lúc, cậu cảm thấy chính mình chính là một con rối không có linh hồn. Lúc này, trong đầu cậu lại xuất hiện khuôn mặt với nụ cười vô lo của Văn Hạ.