Chương 34

Huống Miểu Miểu liếc nhìn cô, lắp bắp: "Lan Quyết, cậu cũng thích Cố Siêu phải không?"

"Thích cậu ta? Sau đó dọa cậu ta sợ trốn vào toilet? Ha ha ha ha. . . "

Hạ Lan Quyết thực sự khó có thể tưởng tượng ra cảnh này.

Cậu bạn này trên người mang một sự buồn cười kì quặc.

Cố Siêu cả ngày ngủ trong lớp, hoặc chơi trò chơi với các bạn nam, mặc dù cũng có thể đùa giỡn với các bạn nữ, nhưng đối với các bạn nữ muốn tiến thêm một bước liền tỏ vẻ cuống cuồng cùng sợ hãi.

Các cô gái có ý tưởng trong lớp không dám thể hiện nó quá rõ ràng.

Huống Miểu Miểu có tính cách vô tư, rất hòa thuận với các bạn nam trong lớp, quan hệ với Cố Siêu cũng không tồi, nghĩ nghĩ: “Bằng không tớ nói với cậu ấy một câu, bảo cậu ấy kết bạn với cậu?"

"Không cần, tớ chỉ là muốn hỏi cậu ta chuyện của Liêu Mẫn Chi, không hỏi cũng không sao."

Liêu Mẫn Chi ở lớp không tính là tính tình kì quái lạnh lùng, nhưng quả thật là khó có thể hòa nhập với tập thể, chẳng hạn như trong các cuộc thảo luận chủ đề nhóm, có cậu ở trong nhóm thì thấy cuộc trò chuyện tẻ ngắt, cậu cũng thường bỏ qua cuộc nói chuyện.

Một câu, lặp lại một hai lần không thành vấn đề, nhưng nếu lặp lại quá nhiều lần, sẽ mất đi hứng thú nói chuyện.

Vì vậy, nếu không cần thiết, các bạn học sẽ không dễ dàng nói chuyện với Liêu Mẫn Chi.

Liêu Mẫn Chi biết điều đó rắc rối, cũng cố gắng tránh giao tiếp với những người khác.

Hạ Lan Quyết muốn hỏi Cố Siêu một chút, Liêu Mẫn Chi đối với chủ đề như nào sẽ có hứng thú, có lẽ cậu có thể tìm thấy một số chủ đề thảo luận mà mọi người thích.

Nói về Liêu Mẫn Chi, Huống Miểu Miểu cũng có một phát hiện mới: "Liêu Mẫn Chi và Cố Siêu thường xuyên ở cùng nhau. Bề ngoài họ có vẻ không quen biết lắm nhưng bên trong lại có mối quan hệ tốt. Cố Siêu không bao giờ ăn ở căn tin, nhưng tớ đã thấy cậu ấy đi theo Liêu Mẫn Chi cùng nhau đến căn tin ăn cơm, Liêu Mẫn Chi chơi cầu lông, Cố Siêu nhất định sẽ đến."

"À, chiếc PSP mà Cố Siêu mua gần đây là do Liêu Mẫn Chi nhờ người mua giúp gửi về từ nước ngoài. Cố Siêu vì cảm ơn mà mua một con búp bê, nói là quà cho em gái của Liêu Mẫn Chi."

Chuyện đó Hạ Lan Quyết không biết.

"Lan Quyết."

"Ừm?"

Huống Miểu Miểu siết chặt Hạ Lan Quyết: "Ngày mai là thứ sáu, không có giờ tự học buổi tối, sau giờ học chúng ta sẽ chơi cầu lông, cậu cũng có thể gọi cho Liêu Mẫn Chi, tớ thấy gần đây các cậu rất thân với nhau, thường xuyên ngồi nói chuyện."

Hạ Lan Quyết quái lạ bĩu môi, nhéo mặt Huống Miểu Miểu một cái: "Cậu muốn cái gì?"

“Còn có thể muốn gì.” Huống Miểu Miểu nháy mắt, “Tớ dạy cậu đánh cầu lông.”

Chiều thứ sáu, lớp hẹn đánh cầu lông, Hạ Lan Quyết và Liêu Mẫn Chi đều tham gia, Cố Siêu theo sau.

Kỹ năng của Hạ Lan Quyết quá tệ, vẫn không dám thi đấu chính thức, Liêu Mẫn Chi cùng cô luyện tập phát bóng và đánh cầu.

Cô nói cô muốn học cầu lông, mời Liêu Mẫn Chi tham gia cùng cô, Liêu Mẫn Chi suy nghĩ, đi tới gần cô, các bạn học khác đều hưng phấn bừng bừng so bì thi đấu, hai người ở bên ngoài tập luyện, Liêu Mẫn Chi kiên nhẫn dạy cô cách cầm vợt và đánh cầu đúng tư thế, cô học theo, bày ra tư thế cùng tay cùng chân, Liêu Mẫn Chi không có biểu cảm gì, Hạ Lan Quyết bị chính mình làm cho buồn cười.