Lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào cuối học kỳ một của lớp 10, Hạ Lan Quyết đến văn phòng chủ nhiệm lớp để lấy cuốn tạp chí bị tịch thu, tình cờ gặp Trịnh Minh Lỗi — đang cùng giáo viên bàn bên cạnh thảo luận về cách giải tối ưu cho một bài toán.
Khoảng cách giữa hai người, là một vực thẳm tự nhiên.
"Nghỉ hè vội vàng học bù, sau khi khai giảng còn đi thi vật lý, mới về mấy ngày trước." Cậu ta cười rạng rỡ, "Cậu thế nào?"
“Rất tốt.” Hạ Lan Quyết khô khốc xoa xoa cái mũi, “Chúc mừng cậu đạt được huy chương bạc thi đấu toàn quốc.”
"Làm sao cậu biết tớ được giải?" Trịnh Minh Lỗi nhướng mày.
Danh sách đỏ lớn của trường được dán lên, đài phát thanh của trường thay phiên nhau phát tin tức tốt, cô sao mà không biết được.
Còn có mẹ cô, mặt không biểu cảm hỏi cô, có biết cuộc thi vật lý là gì không, ý nghĩa của nó là gì.
Nó có nghĩa là có thêm điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, được nhận vào các trường danh tiếng, một tương lai xán lạn.
"Tớ thậm chí còn không có thời gian để làm bài kiểm tra hàng tháng." Trịnh Minh Lỗi cười hỏi, "Cậu kiểm tra thế nào? Có ổn không?"
Hạ Lan Quyết không nhịn được, ngước mắt lên trời trợn trắng: "Tình bạn của chúng ta có thể dừng lại ở đây không? Cậu, một học sinh ưu tú, hỏi tớ loại chuyện này, thích hợp sao?"
Cậu ta cười đắc ý: "Xin lỗi."
Trịnh Minh Lỗi mở cửa tủ lạnh: "Soda muối biển? Tớ nhớ là cậu thích uống cái này."
Không phải thích lắm, chỉ là hồi cấp 2 cô giả vờ giả vịt ở trên QQ đăng nhật ký 2B "Soda muối biển, mùa hè u sầu”, bị Trịnh Minh Lỗi nhìn thấy, để lại bình luận cho cô.
"Cám ơn!" Hạ Lan Quyết che mặt.
Uông Hạ đợi ở cửa, hai người cũng không nói nhiều, Trịnh Minh Lỗi thanh toán tiền, nói rảnh rỗi sẽ nói chuyện phiếm, liền vẫy tay rời đi.
Hạ Lan Quyết mở nắp chai soda, nhấp một ngụm.
Chính là cảm giác vừa mặn vừa chua này.
Phương Thuần từ bên cạnh đi tới, kéo Hạ Lan Quyết nói chuyện, kích động nói: "Hạ Lan Quyết, cậu và Trịnh Minh Lỗi quen biết hả?"
Hạ Lan Quyết gãi gãi mặt: "Chúng tớ từng là bạn học."
Phương Thuần hai mắt sáng lên: "Học sinh tiểu học, trung học cơ sở? Sao cậu chưa kể bao giờ? Các cậu rất quen thân sao?"
“Bạn học mẫu giáo.” Hạ Lan Quyết vẫy vẫy tay: “Mấy năm rồi, tớ không quen cậu ấy, một chút cũng không quen, thỉnh thoảng gặp mặt chào hỏi một chút.”
Phương Thuần nhìn bóng lưng của hai người họ: "Cậu không biết cậu ấy lợi hại đến mức nào đâu, Uông Hạ cũng giỏi. Hai người họ cùng nhau học tập, mục tiêu thi đại học là Đại học Thanh Bắc."
Huống Miểu Miểu ngồi cùng bàn với cô có tính cách bất thường, hai người ở cạnh nhau rất bình thường, Huống Miểu Miểu càng thích Hạ Lan Quyết, thường rủ Hạ Lan Quyết đi vệ sinh cùng nhau, cùng vào cùng ra.
Hạ Lan Quyết được Huống Miểu Miểu thêm vào nhóm cầu lông, cô trêu nghẹo nửa ngày, hỏi Huống Miểu Miểu: "Vì sao tớ không thêm bạn Cố Siêu được nhỉ, cứ gửi đi thì bị từ chối, cậu ta từ chối lời mời của tớ."
"Cài đặt QQ của cậu ấy là như thế, chỉ có cậu ấy mới có thể chủ động thêm bạn, cậu không thể thêm cậu ấy."
Hạ Lan Quyết bĩu môi.