Chương 15

Đường Đường gửi tin nhắn: ghế lô 3B.

Cố Siêu vò đầu: "Cậu bận việc của cậu đi, game của tớ sắp bắt đầu rồi, đi trước.”

"Ồ, được, có rảnh lại nói chuyện.”

Hai người xem phim kinh dị, chen chúc chung một chỗ, ôm nhau y như cặp song sinh.

Đường Đường thích xem phim kinh dị ở chỗ có đông người, Hạ Lan Quyết đi theo cô ấy, để nâng cao khả năng chịu đựng đối với những cảnh máu me của mình.

Xem được một nửa, tim Hạ Lan Quyết đập nhanh hơn, hai chân nhũn ra, có chút chịu không nổi, run rẩy bò dậy: "Tớ đi ra ngoài mua chút đồ ăn.”

“Tạm dừng chờ cậu nha?”

“Không cần không cần, tớ bình tĩnh lại một chút, hít thở dương khí.”

Cố Siêu dựa vào ghế, nhân lúc đang treo máy, đứng dậy đi đến quầy mua lon Coca.

Ở bên kia hành lang có một bạn nữ đi tới, tâm sự nặng nề, ánh mắt đảo xung quanh, đi tới đi lui ở lối nhỏ hai vòng, cuối cùng chậm rãi đi tới.

Cố Siêu vuốt tóc, giống như con chuột thấy con mèo, "Bụp” ngồi trở lại chỗ, cánh tay vỗ vỗ người bên cạnh: “Bên kia kìa, bạn cùng bàn mới mà chị Phạm xếp cho cậu.”

"Em gái này có ý với tớ, đi theo tớ cả một buổi chiều, tớ đi đâu cô ấy đi đó, có chút ngớ ngẩn, tám phần là muốn thổ lộ với tớ.”

"Mua giúp tớ lon Coca và một gói thuốc lá đi, sau đó giúp tớ chặn cậu ấy lại một chút.”

Hai tay Liêu Mẫn Chi gác trên tay vịn, im lặng nhìn cậu.

“Tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn của cậu, cậu cũng nên nói hai ba câu với cậu ấy đúng không, chuyện sớm thì muộn thôi.”

Ánh mắt cậu lóe lóe, đứng dậy.

Hạ Lan Quyết xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, đứng đợi bắp rang ở quầy thu ngân.

Có một người bước tới, đứng bên cạnh cô, rất gần.

Cô nghiêng đầu, thấy rõ người tới là ai, biểu cảm thay đổi ngay lập tức, cô cười ngạc nhiên: "Là cậu à."

Liêu Mẫn Chi nhìn cô và gật đầu ý bảo đúng.

Hai người đứng cạnh nhau, gió thổi ra từ chiếc máy điều hòa không khí mát lạnh sảng khoái, Hạ Lan Quyết không biết sao lại nhớ tới cơn gió mạnh từ chiếc quạt công nghiệp trong siêu thị nhỏ, thổi đến mức bay hết cả tóc của cô lên, đuôi tóc còn táp vào mặt hơi đau rát.

"Thật trùng hợp" Cô mỉm cười và hỏi, "Cậu đi cùng Cố Siêu à? Hai người đến đây để chơi game phải không? Tôi đã gặp Cố Siêu vài lần vào buổi chiều, nhưng tôi không gặp cậu."

"Phải."

Cậu trả lời lại một từ.

Hạ Lan Quyết đang đợi cậu nói.

Hả? Không còn nữa sao?

Biểu cảm trên khuôn mặt của Liễu Mẫn Chi tuyệt đối không lạnh lùng, thờ ơ hay thiếu kiên nhẫn. Con ngươi của cậu tối lại và ánh mắt mang vẻ nghiêm túc. Đó là phản ứng đáp lại và lắng nghe một cách chân thành.

Hạ Lan Quyết cảm thấy rằng người này hơi lạ, tích chữ như vàng, không giỏi ăn nói.

Bắp rang đã nổ xong, Hạ Lan Quyết nhận lấy ống tròn do nhân viên quản lý tiệm Net đưa tới, cô ôm nó trong tay và hơi suýt xoa vì nóng, đẩy nó sang một bên: "Thơm quá, cậu ăn bắp rang không?"

Liêu Mẫn Chi lắc đầu, tìm kiếm thu ngân và chỉ vào kệ: "Coca, Ngọc Khê (thuốc lá).”

Hạ Lan Quyết nhướn mày, biểu cảm dừng lại nhìn cậu: "Cậu hút thuốc?"

Cậu không nói gì cả.

Sau khi mua xong thứ mình cần, hai người trở về.