Chương 10

Khai giảng được 1 tuần đầu tiên, cảm giác của mọi người cũng không tệ lắm.

Bầu không khí trong lớp nhẹ nhàng, các thầy cô hoà ái.

Phạm Đại Tinh không sắp xếp chỗ ngồi, mọi người được ngồi tùy ý.

Các bạn nữ trong lớp chỉ có một nắm, đầu người không tới hai mươi, các bạn nữ tự giác, lấy Phương Thuần làm trung tâm, chặt chẽ đoàn kết ngồi cạnh nhau, bá chiếm mấy vị trí ngồi bên dưới cây quạt trần có lực gió mạnh nhất.

Bạn cùng bàn hiện tại của Hạ Lan Quyết tên là Huống Miểu Miểu.

Huống Miểu Miểu là học sinh ở huyện cách vách đến đây dự thính, môi trường ký túc xá ở khuôn viên trường rất bình thường, xung quanh trường có rất nhiều phòng đều cho các học sinh của trường cấp 3 Bắc Tuyền thuê, cô ấy và bạn bè cùng huyện cùng nhau thuê chung, trong lúc mua trà sữa gặp được Hạ Lan Quyết, rất nhanh đã thân.

"Cậu có cảm thấy thầy Vật lý rất có mị lực không?”

Hạ Lan Quyết vô cùng đồng ý: “Có!”

Thầy Vật lý họ Đường, là một người đàn ông phong độ dịu dàng thành thục, dáng người cân đối, quần áo chỉnh tề, giày da bóng lưỡng, giọng nói từ tính, một khi thầy ấy mở miệng, trong đầu Hạ Lan Quyết lập tức xuất hiện một dòng điện lưu, không tự chủ được nhảy ra cụm từ “Romantic”.

Nếu sếp Đường đi ca hát kịch, cô chắc chắn sẽ cổ vũ.

Tương phản mãnh liệt với thầy ấy chính là thầy Ngữ Văn, cũng là đàn ông trung niên, nhưng bụng phệ, mập mạp một đi không trở lại, tuy xuất khẩu thành thơ, nhưng mỗi ngày đều mặc áo Polo lớn tuổi, giày da cũ đã bung keo, trên thắt lưng đồ cổ là chùm chìa khoá, rất khó liên hệ với cụm từ “Văn học mỹ cảm".

Huống Miểu Miểu cười mờ ám ý, cằm hếch lên, đưa mắt ra hiệu: "Cái cậu ở hàng phía sau… Cũng rất đẹp trai á.”

Hạ Lan Quyết biết cô ấy đang nói ai.

Bạn nam ở hàng phía sau thật sự rất gây sự chú ý, mày kiếm mắt sáng, thân cao chân dài, thích nhai kẹo cao su, ôm bóng rổ ra ra vào vào trong lớp, áo thun ướt đẫm mồ hôi, tay áo xắn lên đến đầu vai, lộ ra bắp tay rắn chắc, cố tình trên cánh tay còn có một hình xăm chữ cái, lấp lánh mồ hôi, đặc biệt chọc người khác chú ý.

Hôm đó Hạ Lan Quyết ở hành lang rót nước uống, vừa vặn gặp được cậu, một ngụm nước không thể nuốt xuống, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, người anh em này nghiêng đầu, cười như không cười liếc mắt nhìn cô một cái, dừng lại: "Nè, có muốn tôi gọi xe cứu thương cho cậu không?”

Hạ Lan Quyết nghẹn đến đỏ mặt.

Cố Siêu, người anh em này tên là Cố Siêu, là bạn cùng bàn của Liêu Mẫn Chi.

Nói đến Liêu Mẫn Chi —— Liêu Mẫn Chi ở trong lớp luôn im lặng không một tiếng động, không hề có cảm giác tồn tại, Hạ Lan Quyết lặng lẽ quan sát hắn vài lần, mỗi lần đều bị tầm mắt của Cố Siêu đánh trở lại.

Cô có chút có tật giật mình, làm bộ giống như không có chuyện gì, vùi đầu học tập.

Bạn học trong lớp vẫn chưa thân, mọi người đều kiềm chế lòng tò mò, duy trì dáng vẻ rụt rè.

-

Tiết cuối cùng hôm thứ sáu là tiết tự học, Phạm Đại Tinh đổi thành họp lớp.

Một tuần này, xem như cho mọi người thời gian thích ứng.

Bầu không khí trong lớp đặc biệt nghiêm túc, Phạm Đại Tinh xụ mặt răn dạy, bắt đầu giúp đám nhãi ranh này lập quy định, chọn ban cán sự, sụp đổ nhất chính là “Mười thưởng mười phạt”, khuôn phép được bày ra, nghiêm cấm điện thoại và trò chơi điện tử.

Sự kiện cuối cùng là sắp xếp chỗ ngồi mới.