Một ngày đẹp trời ở Uyển Hoa cung, cứ như thể rằng Ưu Ly vừa là mẹ, vừa là em, vừa là một cô hầu thân cận của An Thục vậy. Việc gì cô cũng làm cho An Thục, chắc điều đó sẽ làm An Thục dần lười biếng, nhưng Ưu Ly cũng chẳng để tâm. Trong đầu cô cứ nghĩ làm mọi việc, phục tùng chủ nhân mình là được… An Thục và Ưu Ly trải qua ngày tháng êm đềm, hạnh phúc… dần dần Ưu Ly cũng tự cảm thấy mình ích kỉ hơn, chẳng muốn chia sẽ An Thục với ai… Cho đến một ngày… Hắn ta đến cứ như thể cướp đi người bạn thân nhất, như thể cướp đi tri kỉ của Ưu Ly vậy.
“An Thục tỷ, đệ về rồi này” – Là giọng nói của Tư Dục – Tam hoàng tử, con trai của Hoàng Thái phi Uyển Nguyệt Du, muội muội tốt của Thái hậu Tử Sa.
“Dục Nhi, Dục Nhi, tỷ bên này này” – Vừa nói, An Thục đứng ở phía sông Vong Thiên vẫy Tư Dục về phía mình, cô vui lắm vì tiểu đệ đệ đã lên núi luyện võ 4 năm rồi. Nhưng cô chẳng biết rằng, khuôn mặt phấn khởi của cô đang làm Ưu Ly thêm đau lòng.
“Tỷ tỷ, đệ luyện kiếm đã đủ khả năng tự vệ rồi. Khi xưa tỷ bảo vệ đệ, giờ là đệ bảo vệ tỷ” – Giọng nói đó ngây ngô mà tràn đầy sự tự tin.
“Không cần ngài lo, Tư Dục hoàng tử. An Thục tỷ đã có bổn cô nương bảo vệ rồi” – Ưu Ly bất giác mà đứng ra đối mặt với Tư Dục, vừa nói cô vừa cảm thấy tự hào.
“Ngươi là ai?” – Hắn nói với cái giọng thật sự khó hiểu. Nữ nhân này từ đâu mà ra? Mà cái dáng mảnh khảnh này thì bảo vệ được ai?
“Ta là Thiết Ưu Ly, là thị vệ thân cận của Dương An Thục tỷ tỷ” – Vẫn là giọng tự hào đó, cô quên mất rằng mình đang nói chuyện với một vị hoàng tử.
“Dương An Thục tỷ tỷ? Là thị vệ sao cô nói chuyện ngang hàng với chủ nhân của mình thế?” – Cơn giận bùng lên trong người chàng hoàng tử trẻ tuổi.
“Là tỷ nói muội ấy gọi như vậy đấy” – An Thục đứng ngoài cuộc nói chuyện đã lâu. Cô bước vào giống cái lúc Thái hậu bước vào bảo vệ cho cô, giờ chính cô bảo vệ muội muội của mình. Lúc này, chắc chẳng ai nhận ra được An Thục khi xừa chỉ là một cô gái yếu ớt, lúc nào cũng khóc lóc van xin.
“Tỷ… tỷ…” – Hắn chắc cũng chẳng nói được lời nào. Dương phi đã trực tiếp đứng ra bảo vệ như vậy làm sao hắn dám nói nữa.
“Hoàng tử à hoàng tử. Ngài chịu thua ta rồi chứ?” – Một giọng nói như thách thức và cũng muốn chứng minh vị trí của bản thân.
“Chịu thua sao? Dùng kiếm đấu đi sẽ biết.” – Tên hoàng tử này, nhìn bên ngoài ngây ngô, bên trong cũng hiếu chiến, làm sao mà chịu thua cho được.
“Thôi được rồi đấy” – An Thục lại một lần ra tay. Nhưng nhìn bản mặt kia, chắc cô cũng phần nào tức giận rồi.
“Tỷ… hắn… hắn ta bắt nạt muội” – Bất đắc dĩ lắm Ưu Ly mới nói như vậy. Nữ nhân mà, cũng có quyền nhõng nhẽo.
“Hắn ta sẽ cướp tỷ khỏi muội mất, rồi muội sẽ ra rìa. Hắn về chắc tỷ không quan tâm muội nữa” – Cô nói ra mà hai dòng nước mắt cứ thế tuôn trào. Cô lần này sợ hãi thật sự… cô sợ An Thục sẽ rời bỏ cô mà đi mất.
“Cái tên ngốc nhà muội… Đi gì chứ? Tư Dục cũng sắp phải quay về rồi, không ai dành tỷ với muội đâu.” – An Thục bật cười. Chắc trong lòng cô đang vui lắm, thế mà bên ngoài cứ ra vẻ trách móc.
“Ra là tiểu cô nương sợ ta cướp mất tỷ ấy sao? Đừng lo đừng lo, không mất đâu. Còn giờ ta về cung thăm mẫu phi. Gặp lại sau.” – Vừa dứt lời, tên hoàng tử kiêu ngạo quay phắt đi.
“Aiya~ Muội ngốc này” – Như thể mỉa mai, nhưng thật sự lời nói đó khiến Ưu Ly bớt đi phần nào sự đau lòng. Đương nhiên có lẽ ông trời sẽ luôn luôn để họ bên nhau... không bao giờ tách rời.