Một năm đã gần trôi qua ở Đại Lam trù phú này rồi. Và Hoàng thượng Trấn Lâm cũng trị vì mọi thứ rất yên ổn. Trung thu đã dừng chân ở vùng đất này. Tiết trời se se của mùa thu, lá vàng rơi rụng. Những ngọn đèn l*иg thắp sáng vào ban đêm. Cảm giác dễ chịu, được thả mình vào dòng người ở đường phố tấp nập thì còn gì bằng?
“Ưu Ly, Thiển Nhi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi Trung Thu đi?” – An Thục háo hức… Cũng lâu rồi đã bước chân ra khỏi Hoàng cung đâu.
“Được, hôm nay chúng ta đi chơi.” – Ưu Ly đáp lại, cũng háo hức không kém.
Ngoài đường, người rất đông, đông như trẩy hội. Trên trời lấp lánh những ngọn đèn l*иg. Dưới hồ Thiên Long cơ man là thuyền… Từng con thuyền cứ chảy mãi theo dòng nước. Không khí lúc này xóa đi thời tiết se lạnh của mùa thu.
- Thiển Nhi, Ưu Ly, chúng ta ra chỗ kia chơi đi.
- Hảo, tỷ tỷ, người đi chậm thôi.
- Aiya không sao đâu.
- Chỗ kia, ta muốn ăn kẹo hồ lô.
- A… được rồi được rồi, tiểu nữ mua cho người.
- Nhanh lên ta còn muốn thả đèn l*иg nữa
Đang đi dạo loanh quanh đó, bỗng tự dưng nghe thấy tiếng đàn. Tiếng đàn đó thực sự rất hay, và lôi cuốn. An Thục bước ra đó xem, thấy một nữ nhân gương mặt sắc xảo, xinh đẹp đang ở giữa đám đông, đánh đàn Thập lục, hay còn gọi là đàn tranh. Nàng ta như đang phiêu trong khúc nhạc… du dương mà êm đềm. An Thục tiến đến gần trước đẻ xem kĩ hơn. Làn da nàng ta trắng nõn, căng mịn. Mũi cao thanh tú. Cặp mắt đen huyền ảo. An Thục cứ đứng đây, chỉ muốn đứng đây mãi thôi. Nàng như lạc vào bên trong khúc nhạc. Như thể cảm nhận được nỗi ưu tư trong bản nhạc đó. Không thể kìm được, nàng lên tiếng:
- Vị cô nương này, cô nương có thể cho ta biết quý danh?
“Ta họ Ly, tên Nhược Hạ. Cô nương có thể gọi ta là Nhược Hạ.” – Câu trả lời của vị cô nương này, thật sự nghe như rót mật vào tai. Ngọt ngào như tiếng hát…
“Vậy… Nhược Hạ cô nương có thể cho ta mượn chiếc đàn đó một chút?” – An Thục khi xưa, là một nữ nhân đàn rất giỏi. Chính tay Thái hậu đã dạy cho nàng từ thuở lên bảy. Cũng đã khá lâu, nàng chưa được thử chơi đàn một lần nào nữa. Cứ mỗi lần nghe ai đó chơi, nàng như bị cuốn vào bên trong…
“Được! Ta cũng muốn thử nghe cô đàn. Mà… không biết danh xưng của cô là gì?” – Nhược Hạ nhẹ nhàng đưa cây đàn tranh cho An Thục, vừa hỏi quý danh.
“Ta họ Dương, tên An Thục. Cô nương gọi ta An Thục là được.” – Vừa nói, An Thục vừa cấm lấy cây đàn tranh.
An Thục nhẹ nhàng gảy cây đàn tranh… vừa như bị chìm đắm vào chính khúc nhạc mà mình tạo nên… Khúc nhạc du dương, mềm mại. Dòng người đông đúc ở đó cũng như bị cuốn vào khúc nhạc này… Khúc nhạc mà hơn hai năm nay nàng chẳng đυ.ng tới. Ánh trăng cũng như thể bị nàng hút hồn… Ánh sáng chiếu rọi không quá gay gắt mà cũng không quá mềm mảnh… Như thể cùng tô điểm thêm cho khúc nhạc đó…
Nhược Hạ thực sự… có ấn tượng đặc biệt về An Thục…
Nhược Hạ tên đầy đủ là Ly Nhược Hạ. Sư tỷ đồng môn của Tư Dục. Năm nay nàng cũng vừa trạc tuổi An Thục. Nhược Hạ có sở thích đàn và kiếm. Hơi rảnh một chút lại cầm đàn lên chơi, không thì cầm kiếm lên tập. Nàng sở hữu một vẻ đẹp sắc xảo, đẹp và mềm mại như ánh trăng.
Ngoài lề: Tư Dục và Nhược Hạ cùng tu luyện võ ở Trường Thượng. Từ bé Tư Dục đã được Tiên đế đưa vào Trường Thượng nhằm muốn cậu giỏi võ vì khi xưa thể lực Tư Dục vô cùng yếu ớt. Nhược Hạ chính là vị tỷ tỷ luôn ân cần chỉ bảo, dạy dỗ cho Tư Dục. Nàng mồ côi và được sư phụ nhận về dạy dỗ.
“Ừm… An Thục cô nương… Không biết có thể cho ta kết nghĩa tỷ - muội?” – Nhìn thấy vẻ đẹp hoàn mĩ và tài năng xuất chúng của An Thục, thực sự lúc này Nhược Hạ chỉ muốn theo nàng học hỏi.
“Vậy… cô có thể ngâm một câu thơ tả trăng đêm nay được không?” – Thử một chút. An Thục rất thích văn chương đặc biệt là thơ mà.
“Trăng nay thanh thanh, đẹp khó tả
Ánh sáng dịu dàng, tâm lơi lả
Soi bóng dòng nước, bóng trăng thanh
Trăng trên đỉnh núi, đẹp nghiêng ngả.”
Cũng không hề kém cạnh, Nhược Hạ cũng là một tiểu cô nương thích ngâm thơ.
“Được, ta nhận cô làm muội muội.” – An Thục vừa nói vừa tươi cười… Hạnh phúc chính là tâm của cảm xúc của nàng lúc này. Có thêm một người muội muội, lại có thêm một người quan tâm.