Quyển 2 - Chương 26: Rình coi
Edit: Thu Thảo
Beta: Sakura
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào bên trong Ngự thư phòng, làm cho người ta có kích động muốn buồn ngủ.
Mỗ nữ nào đó đang ngáp, miễn cưỡng giữ vững tinh thần hành lễ với tiểu hoàng thượng bằng vẻ mặt cung kính, cười nói: “Hoàng Thượng, hôm nay chúng ta làm văn trước. Đề mục viết văn là [ luận bàn về quan hệ giữa Sĩ - Nông - Công – Thương ].”
Nhìn cung nhân ở bốn phía, sắc mặt mỗ nữ đanh lại nói: “Thánh Thượng cần chuyên tâm sáng tác. Các ngươi đều lui xuống đi! ”
“Dạ!” Nhóm cung nhân lĩnh mệnh rời khỏi.
Ngự thư phòng lớn như vậy chỉ còn lại tiểu hoàng đế đang muốn chuyên tâm viết bài cùng Phó Vân Kiệt. Và cửa phòng cũng bị đóng lại.
Hai mắt mỗ nữ đánh giá khu vực chung quanh, cuối cùng nàng phát hiện ra ở chỗ bày biện đặt phía sau bàn học sau bức bình phong có một cái giường. Đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Tầm mắt vừa chuyển, dừng ở trên tờ giấy trắng kia, hiện tại đã viết được một phần ba: Viết nhanh như vậy, nàng không kịp ngủ. Nàng vội vàng tiến lên nhìn một cái, tiểu hoàng đế đã viết xong phần mở đầu, trình bày luận điểm truyền thống của Sĩ – Nông – Công – Thương, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, quan điểm này mọi người đều biết rồi. Viết lại thì không có ý nghĩa gì cả. Nghiên cứu học vấn này, phải coi trọng đột phá, coi trọng sáng tạo. Ngài thử bắt đầu từ tầm quan trọng của bốn cái mà trình bày và phân tích đi!”
“Dạ, Thái Phó!” Tiểu hoàng đế nhu thuận đem nửa tờ giấy đáng nhẽ đã viết gần xong đặt phía dưới cùng. Bắt đầu lật xem bộ sách trong tay.
Như vậy mới đúng. Theo tình hình này, nàng hẳn là có thể ngủ được một tiếng.
Mỗ nữ ngáp, đi đến phía sau bức bình phong nằm xuống liền ngủ.
Tình hình như thế rơi vào trong con mắt đang quan sát chuẩn bị ghi chép của Tôn Trí Viễn trong mật thất, thiếu chút nữa hắn liền muốn hộc máu: Phó Vân Kiệt này cũng không có làm tấm gương sáng cho người khác đi! Thời gian giảng bài lại có thể quang minh chính đại ngủ như thế. Vả lại còn là ngủ trên long tháp. Để tránh làm bản thân mình tức đến hộc máu, Tôn Trí Viễn đứng dậy, dặn dò thủ hạ: “Ngươi tới ghi lại đi!” Nói xong, hắn liền rời khỏi cái mật thất làm cho hắn cảm thấy bực mình.
Bác Nhã các nằm ở đầu phía đông Ngự thư phòng, quãng đường cách Ngự thư phòng khoảng 15 phút. Bác Nhã các có toàn bộ tàng thư tốt nhất Cảnh Quốc. Có thể tưởng tượng, Bác Nhã các rốt cuộc rộng bao nhiêu. Chịu trách nhiệm làm Thái phó phải có kiến thức uyên thâm nhằm mục đích chỉ bảo Hoàng Thượng, vì vậy, Thái Phó ở ký túc xá lầu ba của Bác Nhã các tạm thời của hoàng cung.
“A –” cuối cùng mỗ nữ hết giờ lên lớp ở Bác Nhã các, trên đường đi về duỗi thằng người. Ah! Ngủ được thật sự là rất thoải mái.
“Ư……” Một âm thanh kiềm nén khiến nàng nghi hoặc mà ngừng động tác tiếp tục vươn vai. Âm thanh gì đó?
Trong đôi mắt lóe ra nghi hoặc. Bay người lên, thân ảnh màu hồng hướng về phía phát ra âm thanh bay đi.
“ Thương Thúy Viện ” Bởi vì cây cối to tớn đầy sân, lá cây xanh biếc um tùm mà được đặt tên.
Nửa ngồi xổm trên nhành cây to lớn của một gốc cây Thương Thiên đại thụ, đôi mắt sáng đem một đôi nam nữ ôm nhau ở sâu trong rừng cây thu vào tầm mắt: Chỉ thấy một đôi nam nữ đang ôm lẫn nhau. Khuôn mặt nữ nhân phiếm đỏ sắc tìиɧ ɖu͙©, tựa vào vai nam tử, đôi môi anh đào không tự giác khẽ mở, phát ra âm thanh ái muội. Mà nam nhân đưa lưng về phía nàng, quần áo trên người đã cởi một nửa, để lộ ra lưng trần trụi rắn chắc. Bàn tay xanh bạch ngọc của nữ nhân liền ở phía lưng trần trụi kia di chuyển.
Nga! diễn kí©ɧ ŧìиɧ! Đôi mắt nhất thời sáng ngời, hai mắt phiếm tinh quang chỉ nhìn chằm chằm trận kí©ɧ ŧìиɧ phía dưới kia.
Phía dưới trận kí©ɧ ŧìиɧ của đôi nam nữ ngày càng kịch liệt, quần áo trên người từng cái từng cái rơi trên mặt đất.
Tốc độ thoát y thật nhanh ah! Còn không đến năm phút, hai người kia lại có thể dưới tình huống vừa ôm hôn, đem y phục trên người cởi hết, không sai biệt lắm: Trên người nữ nhân chỉ còn lại có mỗi cái yếm đỏ và tiết khố, trên người nam nhân chỉ còn lại có một cái quần dài. Bàn tay to của nam nhân bắt đầu sờ vào trong cái yếm đỏ kia.
Nga! Rốt cục muốn diễn đến điểm quan trọng. Hai mắt mỗ nữ lại phát sáng. Thân thể bởi vì muốn xem rõ ràng, không tự giác mà hướng về phía cuối cành cây di chuyển. Có cái gọi là vui quá hóa buồn. Mỗ nữ đã đánh giá cao khả năng chống đỡ của cành cây. Cành cây yếu ớt không chịu nổi nặng, rốt cục tuyên bố bỏ mình.
Vốn Phó Vân Kiệt đang xem phấn kích bỗng nhiên cảm thấy khoảng trống dưới chân, thân thể nhanh chóng rơi xuống. Đôi mắt sáng chợt tắt, đáng lẽ chuyển động rơi xuống, thân thể xoay tròn một cái, lấy tư thế hoàn mỹ rơi xuống đất.
“Tốt, chạm đất an toàn.” Mỗ nữ theo tư thế vận động viên thể thao rơi xuống đất, hai tay giơ lên cao, điệu bộ cao hứng la lên.
“A –” Một âm thanh này tuyệt đối có thể đánh bại trăm đê-xi-ben cao, đem nàng trong sự đắc chí kéo trở về. Lúc này nàng mới phát hiện trên mặt đất còn có một đôi nam nữ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Nàng rình coi thế này dường như rất rêu rao. Nàng quay đầu, đối với vẻ mặt nữ nhân kinh hoảng kia mà cầm lấy y phục bên cạnh che khuất nửa thân trần, cười gượng: “Ta chỉ là người không quan hệ đi ngang qua. Các ngươi tiếp tục, tiếp tục.” Nói xong, nàng liền xoay người tính rời đi.
“Đứng lại.” Một âm thanh tràn đầy tức giận vang lên, lôi kéo bước chân đang muốn đi của nàng.
Ai, cắt ngang “chuyện tốt” của người khác quả thật là không có đạo đức. Nàng nên mới nói lời xin lỗi. Xoay người một cái, đối mặt với nữ nhân đã muốn mặc y phục tử tế nhưng vẫn chưa kịp sửa sang lại, mặt nàng mang vẻ có lỗi, cười nói: “Thật xin lỗi, quấy rầy các ngươi.”
“Xú nha đầu, ngươi cho là ngươi có thể rời khỏi nơi này sao?” Trên dung mạo mỹ lệ kia nhiễm một tầng u ám. Nàng hiểu rõ chính mình thân là tài tử của tiên đế, nếu bị mọi người biết chính mình cùng người kết cấu sẽ có kết cục gì. Nữ nhân này không thể còn sống.
“Chẳng lẽ các ngươi dự định mời ta xuống dưới quan sát đến cùng sao?” Hai mắt Phó Vân Kiệt nhất thời nổi lên ánh sáng.
“Ngươi”. Dung nhan diễm lệ bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Nàng bước nhanh đến chỗ Phó Vân Kiệt, rồi sau đó bàn tay mềm giơ lên, vỗ tới cái khuôn mặt xấu xí kia.
Âm thanh “bốp bốp” tát vào mặt cũng không có xuất hiện. Bàn tay xanh bạch ngọc của nữ nhân xanh bị người cầm lấy.
Trên khuôn mặt xấu xa mang theo ý cười, nói: “Vị cô nương này kỳ thật dáng người của ngươi không tồi. Nhưng mà, cái yếm kia thật sự là rất thô tục .”
Nhìn dung nhan mỹ lệ kia nhanh chóng tức đến sùi bọt mép, nàng đẩy mạnh một cái đem nữ nhân kia ngã trên mặt đất. Khuôn mặt xấu xí thu hồi nụ cười, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang nửa nằm trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng nói: “Ngươi nên cảm ơn chính mình là nữ nhân. Bằng không ngươi đã không nằm trên mặt đất mà dậy đâu.”
Giọng nói lạnh lẽo kia cùng với khí tức xơ xác tiêu điều trên người Phó Vân Kiệt phát ra khiến cho nữ nhân kia theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Dung nhan mỹ lệ trở nên tái nhợt vô cùng. Đôi môi đỏ mọng run rẩy hướng nam nhân cách đó không xa cầu cứu: Vương gia “–”
Đôi mắt sáng hiện lên tinh quang hóa ra nam nhân kia chính là Tấn Vương gia Nam Cung tuyệt ah! Dựa vào tư liệu nàng nhận được, Nam Cung Tuyệt là nam nhân hỉ nộ vô thường, lãnh khốc vô cùng. Nàng hiện tại có chút hối hận, không nên bởi vì hiếu kì mà đi rình coi nam nhân khó trị này.
Nàng ngưng thần xoay người chuẩn bị sẵn sàng ứng phó Nam Cung Tuyệt, thế nhưng hình cảnh đập vào mắt chỉ có thể khiến nàng trợn mắt há hốc mồm: thấy Nam Cung Tuyệt chỉ mặc y phục một nửa, không cài khép lại, làm nó lỏng lẻo, để lộ ra vòm ngực trần trụi mà hoàn mỹ. Và nhãn lực tuyệt đối tốt, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng trên ngực giống với điểm đỏ của dấu son môi. Bởi vì mới vừa rồi kí©ɧ ŧìиɧ mà tóc đen phân tán rối tung trên vai. Da thịt trắng như tuyết giống hệt nữ tử, môi mỏng đỏ thẫm như máu, mắt phượng hẹp dài mang theo chút quyến rũ, hình ảnh thật dâʍ đãиɠ ah!
“Vương gia –” Nữ nhân nhìn thấy Nam Cung Tuyệt đi tới, vui sướиɠ đứng dậy bổ nhào vào trong lòng hắn mà ăn vạ, làm nũng nói: “Vương gia, ngươi giúp ta gϊếŧ nha đầu xấu xa lắm điều này đi.” Khuôn mặt mỹ lệ mang theo hung quang thắng lợi nhìn bộ mặt xấu xí đang đờ ra kia.
“Không ai có thể ra lệnh cho bổn vương.” Đáy mắt tà mị hiện lên một chút giảo hoạt. Bàn tay phải buông xuống bỗng nhiên mở ra, đem dao găm xinh xắn liền lướt xuống đặt trong lòng bàn tay. Sau đó, đem dao găm nhắm thẳng vào trái tim của nữ nhân kia.
Mắt thấy mũi nhọn của dao găm sẽ đâm vào ngực của nữ nhân kia, một thân ảnh màu hồng chợt lóe, đem nữ nhân đáng lẽ còn đang trong lòng hắn mang đi. Nữ nhân kia thiếu chút nữa trở thành vong hồn dưới đao giờ phút này cả người thực sự run rẩy, không có sức mà tựa vào ngực Phó Vân Kiệt.
Đôi mắt sáng hiện lên chán ghét, giọng nói Phó Vân Kiệt lạnh lùng nói:“Tấn Vương gia, cho dù ngươi không thích nàng ta, cũng không nên gϊếŧ nàng.”
“Không ngờ Thái Phó cũng có tâm dĩ đức báo oán* (lấy ơn báo oán). Bổn vương hôm nay liền nể mặt mũi của ngươi bỏ qua cho nàng.” Ánh mắt tà mị vừa chuyển, dừng ở dung nhan tái nhợt không chút máu, giọng nói lạnh lùng nói: “Còn chưa cút.”
Nữ nhân kia gật đầu hết sức chật vật, cũng không dám ở lại, nửa ngã sang bên cạnh rời khỏi.
Trong sân xanh biếc lớn như thế chỉ còn lại Phó Vân Kiệt và Nam Cung Tuyệt.
Nàng xoay người một cái, đối mặt với nam nhân tà mị kia, giọng nói lạnh lùng nói:“Vương gia, ngươi tốn sức tâm tư dẫn ta đến, là có chuyện gì?” Nàng không tin võ công mình thua kém Nam Cung Tuyệt nên sẽ không yên tâm ẩn núp trên nhánh cây. Khoảng cách gần như thế hơn nữa nàng cố ý không giấu khí tức (hơi thở) của chính mình, hắn lại không có lên tiếng, chỉ có thể nói rõ ràng chính là Nam Cung Tuyệt dẫn nàng đến. Mà nàng vẫn ở lại chỗ này chủ yếu nhìn xem nam nhân này rốt cuộc hay không có trầm được khí? Mục đích lại là gì?
Nam Cung Tuyệt cũng không trả lời, ngược lại nói: “Nghe nói gần đây kỹ viện của kinh thành lưu hành một vũ đạo (điệu múa) kỳ lạ. Vũ đạo một người nhảy xoay quanh cái cột màu hồng. Bổn vương còn nghe nói vũ đạo này do một người kêu Hắc Mân Côi cô nương sáng tạo. Đến bây giờ, mọi người tối hôm đó may mắn thấy vũ đạo này đều mong đợi có thể nhìn thấy một lần nữa. Bổn vương rất tiếc vì không được thấy. Bất quá, Phó cô nương có thể hay không vì bổn vương nhảy một bài. Nga! Hay là gọi ngươi Hắc Mân Côi càng phù hợp hơn.”
Đôi mắt sáng hiện lên tinh quang: “Nói ra mục đích của ngươi đi!”
Hắn thâm thúy xoay người, dán lên tai của nàng nhẹ giọng nói: “Bổn vương muốn cùng lâu chủ của Thiên Cơ lâu làm một cái giao dịch.”
Khí nóng bên tai làm nàng không được tự nhiên mà lui về phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người nói: “Xem ra Tấn Vương gia biết không ít chuyện ah!”
Đường cong môi đẹp đẽ giương cao: “Quả thật không nhiều lắm. Bổn vương biết bản thân Phó cô nương là lâu chủ Thiên Cơ lâu đã từng làm giao dịch với Khánh Vương gia. Bổn vương còn biết Tể tướng từng rời khỏi kinh thành, thời gian dài hơn một tháng. Khi trở về, dường như bên người có thêm một cô nương dung mạo xấu xí. Phó cô nương, ngươi thân là vị hôn thê của nam tướng cũng biết một tháng kia, Tể tướng đi qua địa phương nào.” Ánh mắt tà mị lóe ra kế sách nghiền ngẫm nhìn chằm chằm dung nhan xấu xí trước mặt kia.
Tấn Vương gia này thật sự là không thể khinh thường. Cư nhiên tra được nhiều chuyện như vậy. Giờ phút này nàng cũng không sốt ruột. Nam Cung Tuyệt tốn sức và tâm tư điều tra bản thân mình, khẳng định có điều muốn cầu. Nghĩ thông suốt một tầng này nàng nhàn nhã dựa vào thân cây, đôi môi đỏ mọng thâm thúy vểnh lên: “Tấn Vương gia, ngươi muốn biết cái gì?”
Quả là một nữ nhân thông minh, quả nhiên là một nữ nhân điềm tĩnh (bình tĩnh). Lập tức nghĩ thông suốt chính mình chắc chắn có điều muốn cầu, cảnh giác mới vừa rồi liền biến đổi, trở nên thong dong chờ đợi chính mình tới cửa. Này nữ nhân thật là thú vị ah! Thú vị khiến hắn muốn tiếp tục thực thi kế hoạch của chính mình. Thân hình thon dài bắt chước bộ dáng Phó Vân Kiệt dựa vào phía sau thân cây, tà mâu bán mị, nhẹ giọng nói:“Bổn vương đoán điều kiện giao dịch của Khánh Vương gia giao dịch hẳn là tìm kiếm bản đồ kho báu của tiền triều đi!”
Nàng cũng không trả lời, Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ tà mị tuấn mỹ kia.
Giọng nói trầm thấp mà tràn ngập từ tính ở sâu trong rừng chậm rãi lay động: “Bổn vương đoán với khả năng của Thiên Cơ lâu phải biết trừ bỏ chuyện mở bản đồ kho báu, còn có khẩu quyết của gia tộc của người chết tiền triều.”
Giọng nói trầm thấp ngừng lại. Nam Cung Tuyệt mở to mắt tà mâu nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, lại mở miệng nói: “Dòng họ ông cố phụ của Bổn vương là Doanh.”
Đôi mắt sáng mở to, giật mình nhìn nam nhân trước mắt: Doanh, nhưng là quốc họ của Tần quốc tiền triều. Nam Cung Tuyệt đang ám thị chính mình, hắn chính là người biết khẩu quyết kia?!
Dung nhan tuấn mỹ* (tuấn tú) nửa ngẩng đầu, nhìn lá cây dày che khuất bầu trời xanh thẳm, nhẹ giọng hỏi:“Ngươi có biết vì sao hoàng đế các triều đại của Cao quốc cùng với Cảnh quốc muốn có được bảo tàng như thế không?”
Trong đôi mắt sáng hiện lên tinh quang: Kỳ thật, nàng vô cùng khó hiểu tại sao Nam Cung Tuyệt tốn nhiều công sức như vậy, lại bảo Thiên Cơ lâu đi tìm kiếm bảo tàng đồ? Vì cái gì mà Hoàng đế các triều đại của Cảnh quốc phải mất nhiều công sức như thế đi truy tìm nhiều cái gọi là bảo tàng cả đời đều không đoạt được? Dù sao, đối với quân vương của quốc gia đã có tài phú* (của cải) mà nói, sức cám dỗ đã giảm xuống rất nhiều rồi. Như vậy rốt cục là vì nguyên nhân gì?
“Thiên tàng khải, thiên hạ quy nhất*(kho tàng vừa ra thì thiên hạ hợp thành một).” Tiếng nói trầm thấp lại vang lên.
Thân hình Phó Vân Kiệt chấn động, nghi hoặc* (nghi ngờ) trong đầu nhất thời sáng tỏ thông suốt. Hóa ra, bảo tàng này có bí mật thống nhất thiên hạ ah! Khó trách, quân vương các triều đại của hai quốc gia đều không ngừng tìm kiếm biện pháp mở bảo tàng. Thống thiên hạ mới là lý do chân chính khiến cho mỗi vị quân vương không thể buông tha.
Đôi mắt sáng vừa chuyển, mang theo ánh mắt dò hỏi đánh giá nam nhân tà mị trước mắt này: Như vậy, mục đích của Nam Cung Tuyệt là gì? Hắn đem bí mật quan trọng như thế nói cho nàng, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ — con mắt sáng híp lại, thử nói:“Nam Cung Tuyệt ngươi cũng muốn đạt được bảo tàng, tiến tới thống nhất thiên hạ sao?”
“Thống nhất thiên hạ? Ha ha a –” Môi mỏng gợi lên châm chọc: “Làm hoàng đế có cái gì tốt? Không thú vị lại buồn tẻ. Bổn vương mới không chuốc lấy phiền toái đâu.”
Đôi mắt sáng mang theo hoài nghi hỏi:“Kia Vương gia tốn sức tâm tư dẫn ta đến nơi đây, nói cho ta biết chuyện bí mật như thế, mục đích là gì?”
“Bổn vương thầm nghĩ giữ ngươi ở chỗ này hít thở thêm một chút cây hương liệu xanh ngắt trong sân mà thôi.” Hắn chìa tay hái được một mảnh lá cây trong tầm tay, nhẹ giọng nói: “Phó cô nương, ngươi có biết cây hương liệu này tên gọi là gì sao?”
Tà mâu liếc nhìn đôi mắt sáng mang theo một chút cảnh giác kia, tiếp tục nói: “ cây Mộng Hương. Cây này có thể chế ra mê dược* (thuốc mê) lợi hại nhất thiên hạ, khiến người ta bất tỉnh nhân sự trong nháy mắt.”
Khuôn mặt xấu xí nhất thời trắng bạch: Nàng sơ suất quá.
Một cỗ mê muội* (chóng mặt) tập kích. Nàng một cái xoay người, tốn hết khí lực cuối cùng, đề khí ngưng thần, phi thân lên. Thế nhưng, thân ảnh màu hồng mới bay đến giữa không trung, tựa như con diều mất đi sức chống đỡ, rơi xuống.
Thân ảnh thon dài nhanh chóng chợt lóe, vững vàng tiếp được thân ảnh màu hồng rơi xuống kia.
“Ngươi –” mạnh mẽ chống đỡ mí mắt nặng như ngàn cân, nàng dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm nam nhân hèn hạ này.
Trước khi Phó Vân Kiệt hôn mê cuối cùng nghe được tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai: “Phó cô nương mới vừa hỏi mục đích của bổn vương là gì? Bổn vương hiện tại liền nói cho ngươi. Mục đích của bổn vương chính là ngươi.”