Quyển 1 - Chương 11: Nàng là nữ nhân xuyên qua
Gió đêm lành lạnh thổi qua đình viện. Ánh trăng màu bạc như hòa cùng đình viện phủ lên trên từng bông hoa từng ngọn cỏ một tầng ánh sáng bạc.Giờ phút này đứng dưới ánh trăng là một thân ảnh đơn độc tản ra sự cô tịch ( cô đơn + tĩnh mịch) , nhìn trăng tròn trên bầu trời kia, môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Thì ra, hôm nay là mười lăm.” Trong đêm khuya tại nơi này khi người và trăng như hai kẻ cô độc trong bóng đêm, khiến nàng càng thêm tưởng niệm về cha mẹ ở thế kỷ 21 xa xôi kia.
Đúng vậy. Nàng không phải là người của thế giới này. Nhưng, cha của nàng là người đến từ thế giới này. Cha của nàng là một sổ thuật sư ( người học tướng số ), trời sinh số mệnh bàn ( ở đây và vận mệnh cũng như là tướng số ), khiến cho ông xuyên qua thời không đến hiện đại gặp mẹ nàng, hai người yêu nhau cùng sinh ra nàng. Chỉ là, cha của nàng chỉ có thể dừng chân ở hiện đại mười tắm năm, sẽ phải quay về, nếu không sẽ chết. Mà biện pháp duy nhất là tìm được một người có mệnh bàn giống ông thay ông trở về cổ đại. Mà nàng lại đúng lúc có cùng thân mệnh bàn giống cha. Trong chốn u minh, vận mệnh đã khéo an bài. Từ nhỏ, nàng đã biết tương lai của mình là thay cha trở về cổ đại. Vì thế, nàng cố gắng cùng cha học các văn tự cổ đại, học tập võ công, học y thuật, học hết những cái gì cần phải học. Bốn năm trước, nàng thay cha trở về thời đại viễn cổ này….
Nàng vĩnh viến sẽ không quên khi nàng xuất hiện ở ngoài Nham thành, nhìn thấy khuôn mặt gia gia vẫn luôn chờ đợi ảo não tuyệt vọng. Vào giây phút đó, nàng đã quyết định thay thế cha sẽ thật hiếu thuận với gia gia. Trải qua cố gắng, tuy rằng nàng thường xuyên cùng gia gia cãi nhau, nhưng, trên mặt gia gia luôn tươi cười khiến cho nàng biết rằng mình đã thành công dung nhập vào cuộc sống của gia gia, trở thành người thân của người.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ trải qua một cuộc sống như thế, không nghĩ tới chưa được đến nửa năm, quân Cao ( Cao quốc ) đến xâm phạm, khiến nàng không thể không lấy trộm “không thành kế” của Gia Cát Lượng. Nhờ có trận chiến ấy, nàng trở thành thiếu tướng của Cảnh quốc, sau trận chiến ấy, nàng biết Nham thành vô cùng rách nát và yếu ớt. Bởi vậy, nàng hạ quyết tâm nhất định phải làm cho Nham thành mạnh hơn. Trên thực tế, trải qua ba năm cố gắng, nàng đã làm được. Kỳ thật, cuộc sống ba năm qua, phải nói là khá phong phú. Tri thức hiện đại nàng học được đã phát huy được tối đa. Binh lính ủng hộ, dân chúng kính yêu, khiến cho nàng cảm nhận được giá trị của mình.
Chỉ là mỗi khi đến đêm trăng tròn, có một cảm xúc tưởng niệm trào dâng, khiến cho lòng cảm thấy trống rỗng khác thường.
“Xem chiêu –” Một chưởng phong sắc bén đánh tới.
Nàng thu hồi sắc mặt tưởng niệm, tập trung, nhanh chóng quay lại, rồi sau đó duỗi tay phải ra, chém ra một chưởng, hủy đi chưởng phong sắc bén kia.
“Lão nhân, người có phải ăn no rồi, không có chuyện làm đúng không?” Nàng nhíu mày hờn giận nói.
Phó Uy vuốt bụng căng tròn của mình, nhớ lại tư vị của miếng bít tết vừa rồi, vui cười hớn hở nói: “ Ha ha, quả thật là như vậy. Cho nên muốn sau khi ăn xong là vận động một chút. Xem chiêu!”
Liên tiếp tấn công như thế khiến nàng thấy cáu giận, bỏ hết suy nghĩ, tập trung tinh lực ứng phó với vị ăn xong “thích vận động” này.
Trong đình viện chỉ thấy hai thân ảnh bay lượn hòa vào nhau, rất nhiều cây cối hoa cỏ trong chậu bị hại.
Sau nửa canh giờ, hai người rốt cục cũng phô ra toàn bộ tinh lực mình có, vô lực ngã ngồi trên mặt đấy.
“Xú nha đầu, công phu của cháu lại tiến bộ.” Phó Uy thở dốc nói.
“Lão nhân, người cũng là bảo đao chưa cùn nha!” Nàng cũng thở hổn hển.
Nhìn trong đôi mắt kia là ánh mắt quan tâm tràn đầy yêu thương, nàng nở nụ cười.
“Ha ha – “ Tiếng cười dễ nghe mà thoải mái quẩn quanh toàn bộ đình viện.
Nàng ngảng đầu nhìn trăng tròn đã muốn về đi về phía Tây kia, trong lòng cũng không hề cảm thấy cô tịch nữa, nhẹ giọng nói: “Gia gia, cám ơn người!”
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, chỉ thấy thân ảnh cao lớn kia che khuất ánh trăng: “Được rồi. Không cần giống đàn bà đăm chiêu ủ dột như vậy. Cháu là hảo tôn tử của Phó Uy ta, là anh hùng của dân chúng Nham thành, là Bắc tướng của Cảnh quốc.”
Dung nhan thanh tú bỗng phủ lên một sự kiêu ngạo cùng tự tin, nàng lập tức đứng lên, nói: “Ta là Phó Vân Kiệt, là Bắc tướng của Cảnh quốc, khiến kẻ địch vừa nghe đã sợ mất mật.”
Phó Uy nhìn Phó Vân Kiệt đã khôi phục bình thường, trong lòng tràn đầy sự tự hào : Đây mới là cháu gái của lão : kiêu ngạo, tự tin.
“Lão nhân – “ Bỗng nhiên, một giọng nói có phần ngưng trọng kéo suy nghĩ của lão lại.
Theo tầm mắt của nàng, lão nhìn thấy cảnh vật trước mắt : Đình viện hỗn độn không chịu nổi.
“Ôi, đầu ta thật choáng váng! Khẳng định là mới vừa rồi vận động quá độ. Ta muốn nghỉ ngơi thật tốt.” Phó Uy ôm đầu la hét, rồi sau đó định xoay người rời đi.
Một bàn tay đè lên vai lão ngăn lão rời đi, xuất hiện một nụ cười ngọt ngào: “Gia gia, người cũng không muốn cho hạ nhân biết người cùng tôn tử của mình đánh nhau đi!”
Nhìn nụ cười quá mức ngọt ngào kia , Phó Uy chỉ có thể rưng rưng nói:“Được. Ta sẽ sửa sang lại.”