Hạ Dương vô tội ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ ở văn phòng cảnh sát đường sắt, một chân bắt chéo gác lên đùi chân kia rung rung, giận dữ nói, “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi thực sự không phải là ăn trộm!”
Anh cảnh sát trừng mắt, bực tức nói, “Ngồi nghiêm chỉnh! Đây là nhà anh chắc!” Cho tới giờ anh chưa gặp kẻ tình nghi nào kiêu ngạo thế này đâu!
Hạ Dương ngẩng đầu trợn trắng mắt, tru lên, “Ai tới cứu tôi đê ”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục tiến vào, coi bộ là lãnh đạo.
Người đàn ông vừa nhìn thấy Hạ Dương liền sửng sốt, quay đầu nhìn anh cảnh sát, nghi hoặc hỏi, “Phùng Hâm, đây là ai?”
Phùng Hâm đứng thẳng tắp báo, “Là kẻ tình nghi vừa rồi tôi mới phát hiện ở quầy bán vé, tôi nghi ngờ anh ta là ăn trộm.”
Hạ Dương bật dậy, bất mãn nói, “Này này này, sao anh có thể như vậy, tôi làm kẻ trộm thế quái nào được, anh chứng kiến tôi ăn trộm chắc?” Hắn đưa mắt nhìn người đàn ông kia, nói tiếp, “Hơn nữa, không phải tôi chỉ là đánh mất chứng minh thư thôi sao, không thể dựa vào chuyện này nói tôi là ăn trộm được!”
Phùng Hâm trừng mắt, chỉ vào hắn nói, “Anh lượn qua lượn lại không chịu mua vé tàu, không phải đang tìm cơ hội xuống tay ăn trộm hả! Tôi nói cho anh biết, người như anh tôi thấy nhiều rồi, đừng nói xạo nữa!” Muốn ăn trộm mà còn lý sự!
Hạ Dương dở khóc dở cười nhìn anh cảnh sát Phùng Hâm, “Anh chỉ vì như vậy mà nghi ngờ tôi?”
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cũng mặt nhăn mày nhíu, nhìn Phùng Hâm nói, “Cậu kết luận quá qua loa rồi.”
Phùng Hâm cứng cổ, “Vậy không anh ta làm gì?”
Hạ Dương đặt mông ngồi lại ghế, thở dài, “Tôi bị cận nhẹ, không nhìn rõ chữ trên bảng neon, chỉ đang cố nhìn rõ thông báo về chuyến xe tôi cần để về nhà thôi, đúng là chịu anh.”
Phùng Hâm bĩu môi lầm bầm, ai biết anh có nói dối hay không! Đồ mặt trắng không có chứng minh thư!
Người đàn ông nhìn Hạ Dương hỏi, “Có thứ gì…có thể chứng minh thân phận của cậu không?” Dù sao Phùng Hâm cũng là người phía trên phái xuống thực tập, nghe nói có chút quan hệ, tuy đã gây ra vài chuyện vớ vẩn, nhưng vẫn phải chừa cho người ta chút mặt mũi mới được.
Hạ Dương trừng mắt, đành phải rút di động gọi cho anh họ cả Tư Không Đặc Dương của hắn.
“Đang bận, có việc gì?” Chỗ Tư Không Đặc Dương đang rối tinh rối mù, cho nên khẩu khí của gã không được tốt lắm.
“Em đang bị giữ ở phòng cảnh sát nhà ga.” Hạ Dương bĩu môi, quá xấu hổ.
Tư Không Đặc Dương cầm di động sửng sốt, sau đó cười như hoa nở, “Ối chà chà, Hạ thiếu gia của chúng ta cũng có lúc bị giữ ở phòng cảnh sát nhà ga cơ à! Không phải chú giỏi nhất là chạy trốn sao?”
Hạ Dương tức giận lầu bầu, “Nói vớ vẩn nhiều vậy làm chi, anh mau bảo người tới đón em đi, không biết em để chứng minh thư ở đâu rồi, người ta nghi ngờ em là ăn trộm, bảo người ta tới nhanh đi!” Nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Không được nói cho mẹ em!” Nếu mẹ hắn biết, nhất định ba hắn cũng sẽ biết, nếu ba hắn biết, vậy nhất định ông sẽ giày vò hắn chết mất.
Tư Không Đặc Dương nghe hắn nói vậy cũng không giận, trêu đùa, “Giờ mới nhớ phải tìm tôi? Sao chú không gọi cho Viêm Nghiêu ấy? Chú ở thị trấn Trường Bạch phải không? Anh hai chú cũng đang đi kiểm tra công ty chi nhánh ở đó đó! Để chú ấy đi đón chú thì vừa khéo.” Gã biết chuyện thằng nhóc này đi đào nhâm sâm, nhưng thực không ngờ tới nó sẽ bị tóm lại, đúng là không hay, đường đường là con trai độc nhất của thị trưởng thành phố C, tin này mà bị phóng viên bắt được, không phải sẽ lập tức bị đưa lên trang nhất sao!
Hạ Dương vừa nghe đến tên anh hai đã đơ ra, đáng thương làm nũng, “Anh cả à, anh cả thân yêu của em à, xin anh rủ lòng thương, bảo người tới đón em một chút đi mà.”
“Hừ hừ, cứ chờ xem, ranh con!” Tư Không Đặc Dương cúp máy, bảo người đi đón tên dở hơi nhà họ Hạ.
Hạ Dương cúp máy, ngửa đầu nói với hai người kia, “Anh tôi bảo người tới đón tôi.”
Người đàn ông gật đầu, rót một ly nước cho hắn, hỏi, “Tôi thấy cậu quen lắm.”
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu đáp, “Tôi cũng thấy bác quen lắm.” Lời này chỉ là nói bừa.
Người đàn ông tiến lại gần hơn một chút, đánh giá mặt Hạ Dương từ trên xuống dưới, đến cả gỉ mắt của hắn cũng không bỏ qua, sau đó giật mình, há to miệng chỉ vào Hạ Dương, “Cậu là con trai của thị trưởng Hạ đúng không?”
Hạ Dương nhướn mày, gật đầu, “Tôi rất giống ba tôi à?”
Người đàn ông gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương đáp, “Giống lắm, nhưng mà cậu đẹp trai hơn ba cậu.”
Hạ Dương vô cùng hài lòng, cười hỏi, “Bác quen ba tôi?”
Người đàn ông lại gật đầu, cười tủm tỉm, “Hai chúng tôi là bạn học cũ, dịp trước cũng mới gặp nhau.”
Hạ Dương cười hì hì sáp vô, lập tức bám víu quan hệ, “Chú à, ba cháu lúc nhỏ có phải cũng thả sâu vào hộp phấn của thầy giáo không ạ?”
Người đàn ông tên Quan Hải sửng sốt, vỗ lên bả vai hắn, “Sao có thể, bố cháu khi đó chính là học trò ngoan, lúc đi học nghiêm túc lắm, thầy giáo thích nhất bố cháu đấy.”
Hạ Dương nâng tay sờ sờ cái cằm mới nhú ít râu xanh, bĩu môi, “Thì ra từ nhỏ ba cháu đã cứng nhắc như thế rồi, hẳn nào suốt ngày nhắc nhở cháu phải chăm chỉ học tập hướng về tương lai!”
Hai người trò chuyện đến là vui, Phùng Hâm ngồi một góc bĩu mỗi trừng Hạ Dương, thị trưởng Hạ sao lại đẻ ra một thằng con thế này chứ! Quá xấu hổ.
Đợi hơn một giờ, người Tư Không Đặc Dương bảo tới đón hắn mới tới, Hạ Dương khoác balo, vẫy tay với Quan Hải, “Chú, khi nào có thời gian chú tới nhà cháu chơi nhé.”
Quan Hải gật đầu đồng ý, tuy biết người ta chẳng qua chỉ là khách khí, nhưng ông vẫn rất vui.
Phùng Hâm vẫn trừng Hạ Dương, buồn bực vô cùng.
Hạ Dương sán tới, vỗ vai anh, nhe răng nói, “Anh cảnh sát, không tồi, làm việc cho tốt nghen!”
Coi cái mặt đắc chí vênh váo kia kìa, Phùng Hâm tức giận chỉ muốn đạp hắn một phát!
Văn Nhân Minh Húc đang ngồi trên máy bay riêng của nhà mình, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải bó thạch cao treo trên cổ.
Tôn Húc ngồi bên cạnh y, thấp giọng hỏi, “Minh Húc, cậu có quay về thành phố X không?” Sắp khai giảng rồi.
Văn Nhân Minh Húc khẽ ừ một tiếng, hai ngày nay cánh tay y vừa đau vừa ngứa, làm cho y ngủ không được ngon, tinh thần cũng có chút mệt mỏi.
Thấy dáng vẻ không còn sức lực gì của y Tôn Húc cũng không nói gì nữa, quay đầu cầm sách lên đọc.
Văn Nhân Minh Húc mắt nhắm lại, tay trái dưới chăn đùa nghịch chứng minh thư không phải của y, tự hỏi.
Hạ Dương, con trai độc nhất của thị trưởng Hạ, em họ của hai anh em nhà Tư Không, đàn anh lớn hơn y một tuổi, tuy nhiên số lần hai người gặp nhau quả thực là quá ít.
Ở trường cũng rất khó nhìn thấy Hạ Dương, không có cách nào, Hạ thiếu gia người ta không thích ngồi trong phòng học nghe thầy giáo giảng bài, chọn đi chụp ảnh chuyên nghiệp, mỗi ngày chạy tới chạy lui đủ khắp các núi non nước thẳm, nhưng chỉ cần thành tích tốt nghiệp không có trở ngại, trường học cũng không quan tâm nhiều.
Làm thế nào để gặp được người này đây? Y cần phải ngẫm lại vấn đề này cho kĩ.
Hôn y, trộm của y, vậy mà nghĩ có thể nhẹ nhàng bỏ chạy như thế sao? Mơ đi! Để cho anh đắc chí thêm vài hôm, đến lúc đó, hừ hừ!