Hạ Dương chân bước từng bước nhỏ, mông lắc lắc, ở quầy bán vé nhà ga lượn đi lượn lại.
Cảnh sát trong nhà ga theo dõi hắn một lúc, hoài nghi hắn là ăn trộm chuyên nghiệp từ đâu lén lút mò tới đây.
“Vị đồng chí này, cảm phiền anh xuất trình chứng minh thư của mình.” Rốt cuộc, một anh cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai chặn Hạ Dương lại, hơi cúi đầu tỏ vẻ chào hỏi với hắn, sau đó xị mặt nói.
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, nâng ngón tay chỉ vào chóp mũi mình, nghiêng đầu hỏi, “Tôi á?”
Anh cảnh sát nghiêm túc gật đầu, chìa tay ra, “Cảm phiền anh xuất trình chứng minh thư.”
Hạ Dương ‘À’ một tiếng, lục lục túi của mình, không thấy, hắn chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ vỗ đầu, cởi balo trên lưng xuống, bắt đầu đi tìm chứng minh thư.
Bình nước quân đội.
Hai đôi tất.
Bốn cái qυầи ɭóŧ, đều là kiểu quần cộc tam giác kẻ sọc màu sắc rực rỡ chói lọi.
Hai cái đèn pin, một cái to một cái nhỏ, cái to còn đảm nhận nhiệm vụ làm côn điện phòng thân cho hắn.
Lại thêm một cái xẻng sắt có thể xếp gọn.
Một cái mũ rơm dính đầy bụi bẩn.
Một đôi giày thể thao Nike.
Một cái quần leo núi rằn ri.
Một cái bánh mì mới gặm hai miếng đã bị ép cho dẹp lép.
Hai cục sạc di động, N cục pin.
Anh cảnh sát mỗi khi nhìn thấy hắn moi ra thêm cái gì mí mắt lại giật một cái, cuối cùng khi thấy hắn moi ra ví tiền, anh mới thở phào một hơi. Anh tỏ vẻ vô cùng buồn bực, cái balo này nhìn thì không lớn, sao có thể nhét vô lắm đồ thế?
Hạ Dương mở ví tiền, bên trong chỉ có ba tờ tiền hồng, bảy tờ chi phiếu, nhìn kiểu dáng, đều là của các ngân hàng khác nhau, cộng thêm các thẻ thành viên của siêu thị, thẻ tập thể hình, thẻ bạch kim VIP của khách sạn, thẻ bạch kim, thẻ hội viên câu lạc bộ đủ thể loại…Cơ mà lại không có chứng minh thư.
Hạ Dương xấu hổ ngẩng đầu, cười hắc hắc hai tiếng, “Khụ…cái kia…Có lẽ là đánh mất mất rồi…” Hắn nhớ rõ lúc ra ngoài có nhét trong ví mà, sao giờ không thấy nhể?
Anh cảnh sát nhướn mày, ngoài cười nhưng trong không cười nói với hắn, “Đồng chí, mời anh đi theo tôi một chuyến.”
Hạ Dương cau mày nhìn hắn, “Vì sao? Chỉ vì tôi quên không mang chứng minh thư?”
Anh cảnh sát ngẩng đầu, trừng mắt, ý đồ bỏ qua sự xấu hổ do cách biệt chiều cao mang đến, nghiêm mặt nói, “Tôi nghi ngờ anh là trộm cắp chuyên nghiệp, hiện tại mời anh phối hợp với tôi.”
Hạ Dương cao 1m8, tuy gầy nhưng cơ thể vẫn có cơ bắp. Eo chuẩn mực chân thon dài, mặt đẹp giai. Nhìn thế nào cũng không thấy giống mấy kẻ ăn trộm này nọ. Cho nên, hắn vô cùng mê man khi bị gán cho cái danh “Trộm cắp chuyên nghiệp”, cười hì hì nói với anh cảnh sát, “Anh nhầm rồi, tôi sao có thể đi ăn trộm chứ?” Nói xong câu này hắn không khỏi run một cái, hôm qua hắn mới thó đồ xong…Nhưng mà ngang nhiên lấy tiền của người ta như thế, coi bộ gọi hắn là ăn cướp nghe có vẻ hợp lý hơn.
Anh cảnh sát mặc kệ hắn nói linh tinh, bạn thấy có tên trộm nào thừa nhận mình ăn trộm chưa? Anh bắt lấy cánh tay Hạ Dương, “Anh phải theo tôi về văn phòng, chấp nhận điều tra.”
Hạ Dương thở dài, được rồi, ở nơi đông người giằng qua giằng lại với một anh mặc cảnh phục, nếu chẳng may bị phóng viên nào nhìn thấy, mai được chườn mặt trên mặt báo, vậy thì kế hoạch tự do sau khi tốt nghiệp đại học của hắn sẽ ngâm nước nóng mất! Tuy người ta là cảnh sát đường sắt, nhưng mà vẫn là cảnh sát đó! Hắn chỉ là dân thường, sao có thể đấu với cảnh sát! Chịu thôi, ai biểu mình làm mất chứng minh thư.
“Rồi rồi rồi, tôi đi theo anh, anh đừng túm tôi nữa!” Hạ Dương nhét một đống đồ vào lại balo, hai tay đút túi quần, nhướn mày, “Đi thôi, phối hợp với anh.”
Anh cảnh sát liếc xéo hắn, hừ!
Sau khi Hạ Dương rời đi được ba giờ thì bạn học mới tìm được Văn Nhân Minh Húc. May mà bạn học của y tinh mắt, không thì đúng là không tìm ra được y đang bị một đống cỏ dại che lại.
“Minh Húc, sao rồi?” Tôn Húc khẩn trương hỏi.
Văn Nhân Minh Húc giờ đã đỡ hơn trước, có lẽ là một tiêm kia của Hạ Dương có hiệu quả, giúp y không còn quá choáng váng.
Y cầm bình nước bạn học đưa cho, uống hai ngụm mới khàn giọng đáp, “Không sao.” Y ngồi dậy, chiếc áo khoác rằn ri đắp trên người rơi xuống.
Tôn Húc và mấy người bạn học khó hiểu nhìn y, “Áo của ai vậy?” Chỗ này hoang vu vắng lặng, sao có áo của đàn ông? Hơn nữa, nhìn tình trạng của Minh Húc, rõ ràng là được người cứu giúp.
Văn Nhân Minh Húc cầm áo của Hạ Dương trong tay, khóe miệng nhếch lên, “Tiên sinh ăn trộm tặng quà chia tay.”
Hiện tại y đã ổn hơn nhiều, đã có thể suy nghĩ cẩn thận chuyện của mấy giờ trước, người đàn ông cứu y trước khi đi còn cầm tiền của y, không hỏi tự lấy thế này tất nhiên là ăn trộm rồi!
“Hả?” Mấy bạn học nghiêng đầu hoài nghĩ, Minh Húc sẽ không vì bị đập đầu mà có vấn đề gì chứ!
Văn Nhân Minh Húc cũng không giải thích, quay đầu nhìn bốn phía, liếc mắt một cái liền thấy kim tiêm bị Hạ Dương ném qua một góc kia, nói với Tôn Húc, “Lấy hộ mình cái kia.”
Tôn Húc gật đầu, cầm về cho y. “Cậu muốn cái này làm gì?”
Văn Nhân Minh Húc dùng hai ngón tay kẹp ống tiêm, bỏ vào túi áo rằn ri, cười lạnh, “Vật chứng!” Tên thối tha kia dám trộm tiền của y, cho dù là ân nhân cứu mạng cũng không thể chấp nhận được, ống tiêm này nhất định có lưu lại dấu vân tay, về sau sẽ là chứng cứ tố cáo hắn!
Y sờ sờ túi áo rằn ri, nhướn mày, đây là…Hình như là thẻ gì đấy.
Văn Nhân Minh Húc ngẩng đầu, “Tay mình gẫy rồi, chúng ta về thị trấn trước đã.” Nơi này không có gì cả, cũng không thể tiếp tục leo núi, y cần chữa trị vết thương.
Mấy bạn học đều gật đầu, bọn họ nghỉ học mấy hôm đi leo núi, kết quả núi còn chưa leo xong, Văn Nhân Minh Húc đã bước hụt chân ngã xuống. May mà người này không bị thương quá nhiều, nếu không người nhà Văn Nhân sẽ đuổi gϊếŧ bọn họ mất!
Trong một phòng khám nhỏ ở thị trấn, bác sĩ cố định lại cánh tay bị gãy xương của Văn Nhân Minh Húc, vết thương trên đầu cũng được bôi thuốc, bác sĩ dặn hắn phải kiêng ăn một số thứ, còn nói hắn có thể tỉnh táo nhanh như vậy ít nhiều là nhờ mũi tiêm giảm sốt kia.
Văn Nhân Minh Húc oán thầm, đó là do y thân thể cường tráng! Tuy nhiên cũng phải cảm ơn tên ăn trộm kia, dù sao cũng đã trông coi y cả buổi.
Y bảo mấy người bạn học đứng xung quanh giường đi nghỉ ngơi, sau đó mới lấy tấm thẻ trong túi áo rằn ri ra xem, nhướn mày, chà, chứng minh thư à!
Y lật mặt sau tấm thẻ, sửng sốt, đây chẳng phải là Hạ Dương ư?