Sau khi Văn Nhân Minh Húc rời đi Hạ Dương còn ngủ thêm hai giờ nữa mới tỉnh.
Mười giờ sáng, hắn lại bị điện thoại nhét dưới gối đánh thức, lần này thời gian rung của điện thoại có hơi dài, hẳn là có người gọi liên tục ba cuộc.
“Lại ai vậy ” Hắn nhắm mắt than thở, rút điện thoại ra, đặt lên tai hừ hừ, “Có việc gì, mới sáng đã làm phiền người ta ngủ!”
“Hạ Dương, cậu mau tới trường đi, xảy ra chuyện rồi!” Người ở đầu dây bên kia nói rất lớn, gọi tỉnh luôn Hạ thiếu gia đang mơ mơ màng màng.
Hạ Dương mở to hai mắt, nhìn số điện thoại, là số của văn phòng hội sinh viên.
Hắn khó hiểu gãi gãi cái đầu bù xù, hỏi, “Chuyện gì mà kích động vậy? Hơn nữa tôi đã tốt nghiệp rồi, có chuyện gì cũng không tìm tới tôi mới phải!”
“…Cậu là một trong hai nam diễn viên chính, không tìm cậu thì tìm ai, mau đến đây đi, trường học sắp nổ tung rồi, kinh động đến cả hiệu trưởng đây này!” Người này nhất định giọng rất to, làm màng nhĩ của Hạ Dương cũng thấy đau.
Không cần hỏi Hạ Dương cũng đoán ra được, đây chắc chắn là tiền đội trưởng câu lạc bộ thể dục Cổ Quảng Long, tên này từ bé mồm đã to, lúc tập huấn quân sự hắn hô khẩu hiệu đến là vang dội, nhưng mà không phải người này ở lại trường trực tiếp trở thành nghiên cứu sinh sao, thế nào lại quan tâm mấy chuyện bà tám vậy.
“Một trong hai nam diễn viên chính là sao? Cậu nói rõ xem nào.” Hạ Dương rụt trong ổ chăn ấm áp, như con sâu thịt ngọ nguậy một cái, ô, không muốn dậy, ổ chăn thoải mái quá mà.
“Ảnh của cậu bị dán chình ình trên bản tin của trường học, hơn nữa còn là ảnh cậu bắt tay Lý Đông!” Cổ Quảng Long dù sao cũng là bạn học bốn năm đại học của Hạ Dương, hiểu rất rõ tính lười biếng của hắn.
Hạ Dương bật dậy, hét to, “Ảnh của mình? Cùng với Lý Đông? Lý Đông là ai?” Ngại quá, hắn quên mất tiêu rồi, có trí nhớ biết tự chọn lọc thực sự không phải lỗi của hắn, ai biểu cái tên này không quan trọng chứ.
Cổ Quảng Long đảo mắt xem thường, ngữ khí ‘mình đúng là bó tay với cậu’, “Lý Đông là playboy số một của trường chúng ta, ba ngày đổi một người yêu, Hạ thiếu gia à, cái này không phải điểm chính, điểm chính là hiện giờ có rất nhiều người yêu cũ cùng người yêu đương thời của cậu ta đang muốn tìm cậu liều mạng đó! Van cậu mau tới giải quyết chuyện này đi, hiệu trưởng mới nói rồi, nếu một giờ nữa mà cậu không đến, ông ấy sẽ viết vào hồ sơ của cậu tội danh phá rối trật tự trường lớp…”
“…Mợ cụ nhà ông ấy, ông đây tốt nghiệp rồi nhá!” Hạ Dương nổi giận, tuy hắn không lo tìm việc làm, nhưng bỗng chốc trong hồ sơ bị một vết đen tất nhiên là khiến hắn nổi giận rồi.
“Được rồi, mình đã biết, mình đến ngay đây.” Hạ Dương thở phì phì cúp máy, hắn nhớ ra rồi, Lý Đông chẳng phải chính là tên nhóc trăng hoa ngày ấy hắn bị mẹ lôi đi xem mắt sao! Đúng là một tên việc tốt không đủ việc xấu có thừa, dám tạo phiền toái cho hắn! Hắn nhớ kỹ tên này rồi đó!
Trả điện thoại cho Hạ Dương xong Văn Nhân Minh Húc quay trở về công ty, từ năm hai đại học y đã học đủ cơ bản chương trình học, trường học tạo điều kiện để y làm điều mình thích, y vẫn giấu người trong nhà chuyện này, tuy nhiên dù có không thích chuyện kinh doanh thế nào thì tập đoàn Khải Đông cũng là sản nghiệp ba y đã vất vả dốc sức xây dựng nên, y có không muốn thì sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận.
Đôi khi y nghĩ, vì cớ gì hai em trai y không diễn giống mấy bộ phim gia đình trên ti vi, xông đến tranh gia sản với y, như vậy y có thể trực tiếp phủi tay rồi. Đáng tiếc, hai em trai y chỉ lo tránh không kịp phần gia nghiệp này.
Văn Nhân Minh Húc đang bận rộn xem tài liệu quảng cáo cấp dưới trình lên, di động của y kêu vang.
Y cầm lên xem, là Lý Đông đã một thời gian chưa gọi cho y, Văn Nhân Minh Húc không khỏi nhướn mày, sao đây, có việc nhờ y à?
Không thể phủ nhận, đại thiếu gia thông minh tuyệt đỉnh, ngài đoán đúng rồi đó.
“Ồ, cậu đang dỗi mình cơ mà? Sao còn chủ động gọi cho mình vậy.” Văn Nhân Minh Húc ngữ khí trêu đùa, thả lỏng thân thể tựa vào ghế xoay, châm một điếu thuốc.
Lý Đông nghiến răng nghiến lợi, cái tên phúc hắc này không chỉ phá hỏng hắn đi xem mắt, lại còn phỉ báng hắn, đúng là làm cho hắn đủ buồn bực, nhưng chuyện hôm nay ngoài Văn Nhân Minh Húc ra, thực sự không ai có thể giúp hắn.
“Ừm, Minh Húc, mình có chút chuyện cần nhờ cậu…” Nếu lúc này hắn ở trước mặt Văn Nhân Minh Húc, nhất định mặt hắn sẽ đầy vẻ tươi cười lấy lòng, hai tay nắm một chỗ chà tới chà lui trông đáng khinh hết sức.
“Nói đi, cậu đã nhờ mình rồi, mình cũng không thể mặc kệ phải không?” Văn Nhân Minh Húc cười đến tao nhã.
Lý Đông nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này không thể nói quanh co vòng vèo được.
Cho nên, hắn nói thẳng với Văn Nhân Minh Húc, “Cậu có nhớ chuyện mình đi xem mắt với Hạ Dương không?”
Văn Nhân Minh Húc vừa nghe hắn thốt lên hai từ ‘Hạ Dương’ lập tức mất bình tĩnh, tươi cười tao nhã cũng biến mất tiêu, ngữ khí trở nên nghiêm túc, “Đương nhiên nhớ, là ngày cậu bị một người phụ nữ mang thai đến tìm.”
Lý Đông giật giật khoé miệng, lòng niệm tam tự kinh, không so đo với y.
“Hôm ấy không biết thằng chó nào trong trường cũng ở nhà hàng Tây đó, chụp ảnh mình và Hạ Dương bắt tay nhau lúc xem mắt, hơn nữa…Còn dán trên bản tin của trường.”
Văn Nhân Minh Húc nhíu mày, bắt tay? Hai người dám thân mật tiếp xúc như vậy?
“Chẳng qua chỉ là một tấm ảnh bắt tay, cậu khẩn trương như vậy làm gì?” Coi y là đồ ngốc à?
“Ừm…Có thể là do góc chụp, lúc ấy Hạ Dương đúng lúc hắt xì, đầu hơi cúi thấp, mình thì hơi khom lưng…Nói tóm lại là, nhìn trông giống hai người bọn mình đang hôn nhau…” Hắn thế nào mà lại thấy sống lưng phát lạnh vậy?
Hồi chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt, Lý Đông quay đầu nhìn ngó, phát hiện trong buồng không có ai khác, khe khẽ thở phào, chắc chắn là hắn nghĩ nhiều rồi, sao trong cái buồng nhỏ tẹo này xuất hiện người thứ hai được!
Văn Nhân Minh Húc giờ đã hoá thân thành Tu La địa ngục, hai mắt đỏ bừng, hai người còn dám hôn môi!
Khụ, đại thiếu gia à, điểm chú ý của ngài hình như hơi bị lệch rồi đó…
“Chờ đó, mình lập tức qua!” Y rất muốn nhìn thử xem, tấm ảnh chụp hôn môi kia rốt cuộc trông như thế nào! Hừ!
Lý Đông nghe điện thoại truyền tới tiếng tút tút, không khởi trợn hai mắt, buồn bực vẹo đầu, ngồi xổm tại chỗ, khó hiểu nghĩ, không ngờ thuyết phục Minh Húc dễ dàng vậy? Minh Húc đã bao giờ quan tâm hắn thế đâu? Ai nha, vui quá đê O(∩∩)O
Lúc đến trường Hạ Dương phải đi cổng sau, không có cách nào mà, cổng trước chật như nêm cối, đám trai gái lẫn lộn trang điểm lộng lẫy kia nhào đến tấm bảng tin trước cổng xì xào bàn tán, đề tài chỉ có một — đàn anh Hạ Dương thu phục Lý Đông khi nào vậy? Hơn nữa nhìn ảnh coi, Lý Đông trông hưởng thụ chưa kìa, hẳn nào dạo này không nghe thấy tin tức Lý Đông đổi bạn giường, lẽ nào, cậu ta hoàn lương rồi?
Còn có không ít người bàn tán đàn anh Hạ Dương thực uy vũ, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ hơi bất bình thường, cơ mà người ta chắc chắn là công đó nghen, nhìn cái tên Lý Đông trăng hoa này coi, cũng thành ngoan ngoãn dễ bảo hết.
Hạ Dương run rẩy khoé miệng, hắn thích phụ nữ ngực bự hiểu không, cho dù có tìm đàn ông cũng không tìm đến thằng nhãi Lý Đông kia đâu, gầy như con gà quắt queo, đè có mà đau chết!
Cổ Quảng Long phụng mệnh đứng ở cổng sau nghênh đón Hạ thiếu gia đại giá.
Lúc nhìn thấy Hạ Dương hắn chỉ hận không thể quỳ xuống đất khóc rống, “Bệ hạ Ngài rốt cuộc đã hiện thân rồi!” Hắn nhào qua giữ chặt cánh tay Hạ Dương, tru lên.
Hạ Dương ghét bỏ phủi phủi, chỉ thiếu không đạp hắn một phát, ngữ khí âm trầm nói với hắn, “Cổ ái khanh, nếu ngươi dám lau nước mũi vào long bào của trẫm, trẫm sẽ khui hai mắt ngươi ra làm bóng chơi.”
Cổ Quảng Long run run, buông tay, đứng thẳng dậy, thân cao 1m93 giờ phút này bỗng nhỏ bé đến lạ…
“Khụ, bệ hạ, cụ hiệu trưởng đã nhắc lâu rồi, người xem, có phải nên di giá rồi không?” Ý chính là, Hạ thiếu gia à, chúng ta đi đến văn phòng hiệu trưởng báo một câu đi?
Hạ Dương lắc đầu, bĩu môi, “Không đi, nhìn thấy cái ông nát bét ấy mình liền nổi giận, không phải cậu gọi mình đến xử lý chuyện kia sao? Mình giải quyết xong là được rồi.”
Cổ Quảng Long nghe hắn nói vậy đành gật đầu, “Vậy bệ hạ, ngài nghĩ ra phương pháp giải quyết chưa?”
Hạ Dương đang tức anh ách nghe hắn nói cũng bất đắc dĩ cực kì, nhún vai chìa hai tay, “Chưa.”
“….” Cổ Quảng Long hết nói. Chưa nghĩ ra sao cậu bày vẻ khí thế mãnh liệt vậy làm chi!
Hạ Dương liếc xéo hắn, nghĩ nghĩ hỏi, “Lý Đông đâu?”
“Nhà vệ sinh nữ!” Địa điểm này do chính Cổ Quảng Long hắn nghĩ ra.
“….Thực đáng khinh.” Hạ Dương thở dài, “Rồi, đi ra cổng chính đi, trốn tránh không phải là cách.”
“Bệ hạ, thỉnh ” Cổ Quảng Long lắc lắc cánh tay, bày vẻ thái giám.
“…Cậu còn đáng khinh hơn cậu ta nữa.” Hạ Dương lắc đầu, cảm thấy mình toàn quen mấy người bất bình thường, còn bất bình thường hơn cả mình.
Cổ Quảng Long bĩu môi đuổi theo, oán thầm: Toàn học theo cậu cả đấy!
Lúc Văn Nhân Minh Húc đến Lý Đông đã hoàn tất biến thân, quàng khăn thật dày, đội mũ lưỡi trai trốn khỏi nhà vệ sinh nữ.
Nhìn thấy xe của y hắn liền lao tới, nếu không phải Văn Nhân Minh Húc đi chậm cộng với phanh đúng lúc, không chừng đời Lý Đông thế là xong rồi.
Văn Nhân Minh Húc mở cửa xe bước xuống, cả giận, “Muốn chết cũng đừng chọn xe của mình!”
Lý Đông hai mắt đẫm lệ nhào tới ôm đùi y, khóc ròng, “Minh chủ, người nhất định phải cứu nô tài!”
“…Cậu động kinh à!” Văn Nhân Minh Húc xách hắn dậy, một thời gian không gặp, người này sao còn thần kinh hơn cả Hạ Dương!
Nghĩ đến Hạ Dương, tức giận vốn hơi chìm xuống trong người Văn Nhân Minh Húc lại bùng lên, y trợn mắt nhìn Lý Đông, “Sao chỉ có mình cậu, Hạ Dương đâu?” Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hạ Dương không thể không đến giải quyết được.
Lý Đông chớp mắt mấy cái, rút điện thoại gọi cho Cổ Quảng Long, sau đó nói, “Minh chủ, Hạ Dương đã đi ra cổng, hay là…Chúng ta cũng qua đi?”
Văn Nhân Minh Húc hừ một tiếng, quay vào xe.
Mi định nói chỗ này không ai đi xe? Yên tâm đi, đại thiếu gia sẽ nhấn còi phi tới, không muốn chết thì dạt qua một bên đi!