Y Thần vẫn giữ nỗi không vui trong lòng, và có lẽ người sẽ chịu sẽ là Hoa Yên công chúa, "Công chúa muốn cùng thảo dân tranh đấu gì?"
"Uống rượu đi, nếu ngươi thắng bổn cung sẽ gả cho ngươi, nếu ngươi thua từ nay ngươi sẽ là nô ɭệ cho bổn cung"
Y Thần hơi nhếch mép, không nói uống cạn một ly nhưng không nuốt xuống, tiến đến trước mặt Hoa Yên, nâng cầm nàng và môi chạm môi, vị cay nồng lan tỏa khắp khoang miệng Hoa Yên, lại thêm sát với đôi mắt lại là mỹ cảnh, không dừng lại Y Thần như muốn cướp lấy từng ngụm hơi thở của Hoa Yên, từ sững sốt ngạc nhiên đến thẹn thùng tức giận, "Vô lại, thả bản cung ra"
Y Thần đè Hoa Yên xuống cưỡng hôn, lấy đi từng ngụm thở, từng hơi khí cuối cùng, cảm nhận được bàn tay đã không còn sức lực mới buông ra, "Công chúa, tôi thắng, từ này về sau công chúa đừng nghĩ sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, Hoa Yên công chúa, kể từ giờ phút này công chúa là của tôi", nói xong câu khẳng định chủ quyền, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ôm lấy thân hình nhỏ bé kia, "Hoa Yên công chúa trên người chính là hương bạc hà, nếu thế gian xuất hiện người thay thế được tôi, tôi sẽ không ngần ngại ra đi, tôi thật sự thích mùi hương này"
Hoa Yên phải mất một lúc sau mới lấy lại ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, tức giận thẹn thùng khó xử, Hoa Yên hạ độc mạnh nhất nàng luyện được,
Xuyên Ngân Dược, nếu không có giải dược ba ngày nhất định sẽ chết, nhưng đau đớn nhất chính là xương cốt khô cứng dễ gãy, đi lại vô cùng khó khăn. Lần này Hoa Yên nhìn cơ thể kia bắt đầu nghe tiếng gãy rạn nứt thế nhưng lại cố đi đến uống cạn một chum rượu rồi nằm ngủ như chưa từng có chuyện gì, bản năng nàng mách bảo rượu kia vừa giải được độc của nàng, nàng định đi đến xem thì thấy Y Thần xoay người bắt đầu nôn ra độc, lại còn liên tục ho khan, từ đám độc dược ấy Hoa Yên phát hiện có vài thứ khác lạ, nàng tiến lại gần xem xét kĩ lượng, nàng vẫn không nhận ra nó là cái gì
Y Thần nôn xong lấy lại năm phần ý thức, cũng biết rõ tình hình, giận dữ, "Công chúa không ngờ lại hạ lưu như vậy, nhân lúc không phòng bị hạ độc, may bản thân tôi có hộ thể cường thân nếu không đã thành oán lính ám lấy công chúa cả đời rồi", bắt đầu có một số hình ảnh ùa về, cũng câu nói đó nhưng là một oa nhi chỉ thẳng vào mặt nàng nói, xung quanh chính là máu là xác người, trên tay cầm một thứ gì đó, rồi bản thân bóp cò nổ súng, não của oa nhi văng tứ tóe, gần đó có một cái gương, Y Thần thấy rõ mình lúc này vẫn là khuôn mặt này nhưng sát khí kèm theo sự lạnh lùng ngay cả bản thân nhìn lại còn rùng mình, Y Thần sợ, cảm giác sợ hãi chính bản thân, ghê tởm chính con người mình, nàng vội lui ra một góc tối căn phòng, ôm lấy thân mình run rẩy
Hoa Yên từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, có lẽ điều mà nàng không quên được ngày hôm nay chắc là hình ảnh đôi mắt lo sợ, thân hình run rẩy lui dần về phía sau, dường như người kia vừa nhớ lại điều gì đó rất đáng sợ, Hoa Yên tò mò đi đến thân ảnh đang run rẩy trong bóng tối, "Y Thần, ngươi sao lại trốn bổn cung đến nơi này, bổn cung đại từ đại bi sẽ khoang hồng không gϊếŧ chết ngươi đâu"
Y Thần đắm chìm hoàn toàn vào kí ức bản thân mình gϊếŧ rất nhiều người, từng người từng người, rồi người thân của họ sẽ nguyền rủa nàng, nàng không biết tại sao mình lại gϊếŧ họ nhưng nàng biết họ rất hận nàng và nàng cũng gϊếŧ họ như chuyện bình thường, những cảnh như vậy cứ lặp lại khiến cho đầu nàng muốn nổ tung, rồi nàng cảm nhận được một hơi ấm ôm lấy nàng, bên tai gọi tên nàng, kéo nàng ra khỏi cái ác mộng kinh hoàng ấy, trái tim nàng như muốn trao cho người đó như cảm tạ, có lẽ phần lớn là vì người đã sưỡi ấm nàng lại có một khuôn mặt đẹp đến vậy, lại thêm hương bạc hà mà nàng yêu thích nữa, nàng ôm lấy ôm thật chặt và nàng không rõ bản thân đã ngủ đi lúc nào, nàng chỉ biết nàng cảm thấy an toàn bên cạnh người này.
Hoa Yên gọi mãi nhưng không trả lời thấy thần sắc của Y Thần không tốt, nàng đắn đo một hồi rồi dùng cách mà mẫu thân nàng hay vồ về nàng lúc nàng gặp ác mộng, ôm lấy nàng, gọi tên nàng, có lẽ đúng bởi Y Thần đã ôm lấy nàng với khoảng cách gần như vậy, nàng hoàn toàn tỉnh táo nàng cảm nhận được thân thể kia run rẩy rất lâu, có lẽ kí ức xưa quá bi thảm nên cớ sự như vậy, nàng một bên nhẹ giọng gọi 'Y Thần', lại ôm lấy thân thể dần ấm lại vỗ về, đến khi cả người nàng phải mang cả thân thể nặng nhọc ấy, mới nhận định người này đã ngủ
Hoa Yên cố sức lôi người này đến chỗ nằm tốt, lúc lôi kéo vô tình y phục sộc sệch, lộ ra những vết thương để lại sẹo lớn nhỏ, và vết thẹo kéo dài trên tay của Y Thần, cứ như ma quỷ xúi dục lấy, Hoa Yên đưa tay kiểm tra thân thể người, nàng phát hiện ra, "
Y Thần là nữ"