Chương 5: Không thích

Hoàng hậu không rõ bởi vị công chúa này tài sắc vẹn toàn, mười người thấy liền thấy mười người thích, "Tại sao? Hoa Yên công chúa không tài sắc sao?"

"Không một nam nhân nào thích cảm giác bị nữ nhân làm ra những chuyện như vậy", Y Thần nguôi nguôi phần nào, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu

"Đúng là vậy nhưng cả thiên hạ này đã có được vài người chứng kiến cảnh đấy, sau này ai chịu lấy Hoa Yên công chúa, nếu lấy được thanh danh trong nhà cũng khó mà sống tốt. Suy xét cho cùng cùng thì trí nhớ của ngươi không tốt nhưng xem ra cũng là bậc anh tài hiếm có, Y Thần ắt hẳn có mẫu thân nếu như mẫu thân của ngươi có một cô gái cả thiên hạ đồn lên mất cả thanh danh vậy nếu ngươi là mẫu thân ấy lại trước mặt có kẻ làm mất thanh danh nữ nhi của ngươi, bản thân nên làm thế nào?"

Y Thần thật sự nghiêm túc suy nghĩ hoàn cảnh, suy xét cách xử lý và có lẽ bản thân cũng ngộ được chuyện gì đang xảy ra, "Đành theo sự sắp xếp của hoàng hậu vậy, nếu như có thể bù đắp được thì thảo dân sẽ làm"

Hoàng hậu vui trong lòng, cuối cùng cũng đưa người kia ra khỏi tầm nhìn cũng như bớt lo ngại một ngày nào đó bị đem ra thử độc, lại gã cho một nam nhân xứng đáng, lại hợp với sở thích, cơ thể bách độc thật sự đúng là giúp rất nhiều cho thiên hạ, chỉ cần bên cạnh từ từ bồi đắp tình cảm thì tích cách công chúa sẽ dịu dàng lại, không đem dân chúng ra làm người thử độc.

Hoa Yên cuối cùng đã xuất hiện, nàng chỉ thẳng tay vào Y Thần, "Nói cho bổn cung hay tất thảy đều là giả dối, lần đó cứu ta, ngươi ... ngươi không hề làm ra những chuyện đó đúng không?"

Y Thần nhìn khuôn mặt lúc này không còn là đệ nhất mỹ nhân nữa mà là một nữ nhân khiến nàng khó chịu, "Đúng vậy đấy, nếu không như vậy thì giờ đây bản thân công chúa sẽ không còn sức để đứng đây mà chỉ trỏ như vậy. Bản thân tôi là ân nhân của công chúa nữa đấy, nếu tôi không nhận thì sẽ là ai, nữa cuộc đời của tôi phải xung quanh công chúa đấy, công chúa nghĩ tôi nên vui hay nên buồn"

Hoa Yên lại càng lớn tiếng, "Ngươi lấy bổn cung là diễm phúc của ngươi đấy!"

"Vậy để tôi chống mắt lên xem người có khả năng thay thế tôi là ai"

"Được bổn cung sẽ mang một người hoàn mỹ hơn hẳn đến trước mặt ngươi"

"10 ngày, nếu như không làm được thì công chúa chấp nhận đi, dù có chết cũng sẽ người của tôi"

"Được, quân tử nhất ngôn, lúc đó ngươi đừng có mà hối hận, bổn cung mà tìm được thì ngươi cũng chuẩn bị thử độc mới của bổn cung đi"

"Công chúa tìm được người thì muốn làm gì với thân thể này cũng được"

---

Cuộc chiến bùng nổ ngay giữa phòng Ngự hoa viên, điều này làm thiên hạ xôn xao vô cùng, 10 ngày để tìm cho được người hơn Y Thần, bởi lẽ không biết được năng lực đối phương ra sao, đã qua 9 ngày những người đưa đến đều một mực nhận thua chỉ ngay sau khi nhìn thẳng vào Y Thần, nhìn thấy sát khí nhìn thấy sự tức giận của Y Thần

Ngày thứ 10 cũng vậy, cả một ngày Y Thần không biết đã tiếp bao nhiêu người, và bản thân đã tích tụ khó chịu hơn 10 ngày nay, nên ai đến giao chiến vượt qua được cửa áp lực tinh thần nhất sẽ xã được cơn khó chịu trong lòng, thế nhưng đã gần hết một ngày mà cơn tức giận vẫn không nguôi ngoai đi một chút nào, lại càng tích tụ thêm, nàng thật sự muốn chửi rủa, tại sao không có kẻ nào thay nàng chịu đựng cái nàng công chúa kiêu ngạo kia, hay bọn chúng sợ nàng ta hạ độc cơ chứ

Y Thần tiếp tục đón lượt người còn lại duy nhất, có một người mà nàng để ý đến, người này dường như bị cưỡng ép đến, và thoát cái Y Thần nhận ra người nay là nữ nhân, dường như người cuối cùng mà công chúa phải dùng đến, Y Thần bước đến bên cạnh nói nhỏ vào tai,"Xin hỏi quý danh của huynh?"

"Tại hạ là Lưu Càn Ninh"

"Vầy ra là Lưu công tử của Lưu gia trang, không biết Lưu công tử muốn tranh đấu cùng tiểu sinh đây cái gì đây?"

"Theo ý tiên sinh"

"Được nhìn Lưu công tử như vậy chắc rằng tửu lượng rất tốt, vậy chúng ta cùng thi uống rượu đi dù sao rượu cũng là do công chúa chuẩn bị không cần phải lo lại"

Cả hai bắt đầu uống nhưng có người đến ly thứ 10 đã không thấy rõ được ai với ai, những hình ảnh trước mắt dường như phân thân ra làm nhiều mảnh, Hoa Yên trở về thấy cảnh tượng một người đang uống rượu còn một người đang gối đầu lên đùi nằm ngủ, dưới ánh trăng lúc này Hoa Yên cũng chỉ thấy được đôi mắt ưu phiền lo âu mà nàng chưa gặp bao giờ, nó hấp dẫn tâm trí của nàng, nàng đã quen với việc làm hình tượng những lần mất thần như vậy chưa đến 0.00001s nàng đã tỉnh lại

Y Thần thấy người liền nghiên qua nhìn, giọng nói giếu cợt, "Công chúa có lẽ thiên hạ này nếu như người lấy được tôi mới là phúc phận của người rồi"

Hoa Yên không can tâm, tức giận, "Tuệ Ngôn, Tri Liên đưa Lưu công tử về phòng khách, rồi đi nghỉ luôn đi, đến lúc này bổn cung sẽ đấu một trận với hắn"

Hai người chỉ có thuận theo làm việc bởi tính cường đại và cả hai tin tưởng nữ chủ nhân của mình sẽ thắng, trước giờ không biết bao nhiều người đã bại trận dưới trướng, ngay cả hoàng thượng còn hay khen ngợi, cũng nuối tiếc khi chủ nhân là nữ.