Chương 40: Cuối cùng cũng không thể mãi bên cạnh.

Ý Niêm từ khi đến thế giới mới hưởng thủ vô cùng, tuy mất đi một cánh tay nhưng bù lại có được người hầu hạ, hơn nữa nam nhân nàng chú ý đang phải chăm sóc nàng. Ý Niệm thường hay đến thanh lâu chơi đùa một chút, nhưng lần nào say rồi cũng phải do đích thân Vĩnh Duy Trọng đón về nếu không sẽ phá huỷ không biết bao nhiêu đồ đạc.

2 năm trôi qua thật nhanh chóng, dưới sự huấn luyện của Ý Niệm tạo ra không biết bao nhiêu tướng lĩnh tài năng, còn đặc biệt chọn ra được người thực sự cho vị trí đấy. Bị thất nghiệp Vĩnh Duy Trọng liền tìm đến người.

"Ý tiểu thư, có phải chuyện đó là do người đã làm phải không?"

Người đang nằm trên trường kỉ được người hậu hạ, nhìn đến người kiện tụng bản thân, nàng nói, "Ý của tướng quân thế nào. ta không hiểu không chút nào, dưới sự đào tạo của đệ ấy, tướng quân như vậymà không phát triển nhanh bằng bọn họ thì đương nhiên bản thân tướng quân cũng không thể nắm soái ấn như vậy. Hay thế này đi, tướng quân cùng chúng ta trở về Kinh Thành trở thành hộ về của riêng ta, tài sắc thoải mái do tướng quân lựa chọn."

"Vậy tiểu thư trả lại ngân lượng hôm qua đã dùng của ta đi."

Ý Niệm đứng đậy đi đến gần Vĩnh Duy Trọng, bàn tay đặt nhẹ lên vai vuốt nhẹ, ánh mát yêu mị, nhìn một chốc rồi nói, "Nếu như tướng muốn ngân lượng như vậy thì có thể đến tìm phò mã cơ mà, đệ ấy là đệ của ta, đệ ấy không thiếu tiền"

Vĩnh Duy Trọng không bị ánh mắt, hành động hay lời nói đó làm mất đi khí khái, điều này rất đỗi thu hút Ý Niệm, nói, "Phò mã hiện là sư phụ của ta, đương nhiên ta không thể đòi người, trong khi người tiêu số ngân lượng đó lại là tiểu thư, về lý vẫn là ta nên đòi tiểu thư."

"Nhưng mà ta lại không có ngân lượng, hơn nữa số ngân lượng mà tướng quân đưa cho bọn họ nào có đưa cho ta, ta không nhận làm sao phải trả cho tướng quân được."

Tri Ngôn không hiểu hoàn cảnh, theo lệnh mà xông vô hồ hởi nói, "Tiểu thư, tiểu thư, nở rồi. Quả thực là một ái nữ. Oái ... nô tì đến không đúng lúc rồi."

Ý Niệm gạt phay Vĩnh Duy Trọng qua một bên, vui vẻ đi đến mà nói, "Dẫn ta đi nào, ta phải nhìn mặt của chất nữ ta nha."

Tri Ngôn gật đầu lia lịa rồi dẫn đường đi, Ý Niệm quay lại nói với Vĩnh Duy Trọng mà nói, "Tướng quân có đi theo dù sao cũng là sư nương của tướng quân hạ sinh, à không phải là do tình nhân trong lòng tướng quân hạ sinh cho phu quân của nàng."

"Ta đi.", Vĩnh Duy Trọng nghe câu nói đùa giỡn tức giận mà đi theo đến cùng.

Cả ba đi đến trên tay công chúa Hoa Yên là tiểu hài nhi, nước nha trắng thật giống Y Thần, thế nhưng Y Thần lúc này dường như lại có vẻ như kiệt sức, Ý Niệm mới đến bên cạnh, nói, "Cảm giác như thế nào, khi gặp lại chính bản thân mình, yên tâm tỷ đã giúp bản thân đệ trở thành đứa trẻ, từ nay đệ là phụ thân, với lại đứa nhỏ hấp thụ dinh dưỡng trong cơ thể công chúa, lại nuốt trọn cánh tay của ta, đương nhiên không còn là đệ hoàn toàn nữa, đệ cứ an tâm nuôi dưỡng."

Vĩnh Duy Trọng nhìn thấy đứa trẻ có chút buồn, nhưng nỗi buồn ấy lại được khắc sâu khi nhìn thấy Ý Niệm quan tâm đến Y Thần, trong lòng phản phất ý niệm bất mãn, thầm nghĩ, "Tại sao luôn là người này, tại sao bản thân ta lại không được như vậy?"

Công chúa Hoa Yên lên tiếng nói, "Tỷ phu, đứa nhỏ này cũng cần một cái tên?"

Ý Niệm chuyển hướng đi đến ôm lấy dứa nhỏ, rồi nhìn hai người một chút, nói, "Đứa nhỏ này sẽ theo họ Minh Thiên, Minh Thiên Lam Y, đứa nhỏ này sau này cứ vậy mà lớn lên, còn nuôi dưỡng thế nào còn dựa vào đệ muội nuôi dưỡng.", nói rồi quay sang nhìn Vĩnh Duy Trọng mà nói, "Tướng quân có muốn cùng ta nuôi dưỡng một hài nhi không?"

Vĩnh Duy Trọng quên luôn mục đích đến tìm Ý Niệm, khuôn mặt đỏ au quay mặt rời đi, Ý Niệm cũng không quan tâm, lòng người từ từ thu phục sau cũng được.

Từ ngày đứa nhỏ được ra đời, hoàng đế Thiên Minh Dân liên tục lo lắng đứng ngồi không yên, liên tục ra thánh chỉ hộ tống người trở về, nhất định đoạn đường không được xảy ra chuyện gì.

Bị hối thúc trở về Ý Niệm vô cùng khó chịu, chưa ai dám hối thúc nàng chuyện gì, dù sao mọi chuyện cũng đã thu xếp xong, Vĩnh Duy Trọng không muốn đi cũng phải đi theo lời của thánh chỉ, vậy nên Ý Niệm mới chấm nhận trở về Kinh Thành, dưới sức mạnh ảo diệu của Ý Niệm, nhóm người trở về Kinh Thành trong vòng 1 ngày đường, mặt trời vừa rạng đông làn sương chưa tan hết, Ý Niệm cùng Y Thần dẫn dắt đoàn binh trở về Kinh Thành, đến rạng động ngày hôm sau liền xuất hiện tại phủ công chúa, không ồn ào, không rộn ràng.

Chuyện trở về chỉ mất canh giờ sau đã khiến hoàng đế đính thân đến xem mặt chất nữ của mình, đương kim hoàng hậu cũng đến tham gia cho vui, nhưng khi đến đón tiếp bọn họ không phải là cảnh gia đình 3 người mà là một mỹ nhân chỉ cần nháy mắt thôi đã cuốn hút bao nhiêu người, hơn nữa nàng đang được Vĩnh Duy Trọng đang ngồi dưới sàn mà đấm chân cho nàng, Ý Niệm nhìn người đến mà nói, "Xem ra đây là hoàng đế Thiên Minh Dân, cũng thực đáng trang nam tử, nhưng có vẻ không được tươi cho lắm."

Thiên Minh Dân nghe những lời đó mà bất ngờ, công công thân cận liên lên tiếng quát, "Tiện nữ to gan, đứng trước mặt ngươi là đương kim hoàng thượng, chân mệnh thiên tử, ngươi ở trong phủ công chúa ngông cuồng loạn ngông, ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao."

Ý Niệm bún ngón tay, tên công công ấy liền run rẩy hạ mình sấp mình ra sức quỳ lạy, nhưng tuyệt nhiên không nói gì, Ý Niệm lên tiếng nói, "Hoàng đế Thiên Minh Dân, ta có thể biến Thiên Minh Quốc này ra khỏi bản đồ này, không còn sự tồn tại của Thiên Quốc trong lịch sử, ngơ]i quả thực muốn đấu với ta, còn ra thánh chỉ vảo tướng quân nhà ta bảo hộ chất nữ của ngươi, tại sao không hỏi ý kiến của ta cơ chứ? "

Hoàng hậu tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Ý Niệm mà quát, "Tiện nữ to gan, người đâu bắt ả ta lại."

Quân lính nghe lệnh liền xông vô nhưng khi nhìn thấy Ý Niệm liền buông vũ khí mà quỳ lạy như vị công công kia, lần này đến phiên đương kim hoàng hậu phải run rẩy đôi chân mà quỳ xuống cúi lạy, tức giận nhưng không thể nói được, Thiên Minh Dân thấy tình hình không ổn mới nói, "Ngưng được rồi, tỷ tỷ của phò mã cũng không nên khiến trẫm mất mặt như vậy."

Ý Niệm nói, "Còn có thể nói như vậy, hoàng thượng nên biết bản thân ta là ai, là người có thể khiến ngoại tôn của ta bình yên ra đời, cũng là người có thể khiến Thiên Minh Dân an vị một khoảng thời gian, hơn hết bản thân ta muốn hoàng thượng ngươi trả hết những khoản nợ của ta còn nợ tướng quân nhà ta."

"Ngoài đồng ý trẫm thực sự không còn lựa chọn nào khác đúng không? Vậy tiểu thư có thể cho ta gặp ngoại tôn của trẫm được không?"

"Hoàng thượng quả là trang thất thời, chuyện này đương nhiên là được, hoàng thượng đợi một chút sẽ bảo Tuệ Ngôn dẫn hoàng thượng đến gặp, à bản thân ta đã đặt tên cho đứa gọi là Thiên Minh Lam Y, hoàng thượng thấy cái tên này như thế nào?"

"Lam Y, quả thực cái tên này thực sự rất hay, không biết lúc nào trẫm có thể đến đó."

"Nhanh thôi, nhanh thôi."

Thế nhưng đứng suốt một giờ khiến đôi chân của hoàng đế Thiên Minh Dân rụng rời, Vĩnh Duy Trọng cũng muốn phản kháng nhưng bản thân y không thể làm gì được, đến khi Tuệ Ngô đi vào nhìn thấy cũng giật mình nói, "Nô tì tham khiến hoàng thượng, hoàng hậu ..."

Chưa nói hết câu hoàng đế đã nói, "Đứng lên đi, dẫn trẫm đến chỗ công chúa."

Tuệ Ngôn đứng dậy, nói với Ý Niệm, "Tiểu thư, phò mã xảy ra chuyện rồi."

Ý Niệm nghe đến đây liền đứng dậy theo Tuệ Ngôn mà đi đến chỗ phò mã, khi vừa đến nhìn thấy phò mã cơ thể đang bị hoại tử, Ý Niệm nhíu mày nói, "Đồ ngốc ngươi đây là muốn cứu đứa nhỏ, chả phải long khí đã đến rồi sao, ngươi hà cớ gì phải làm điều này."

Y Thần nói, "Chỉ là cách nhất thời mà thôi, đứa nhỏ này quan trọng hơn đệ, tỷ tỷ giúp đệ nuôi dưỡng, giúp đệ bồi dưỡng thật tốt, giúp đệ bảo vệ công chúa."

Ý Niệm dùng sức mạnh của mình trấn áp, lúc này hoàng đế vừa đến bị sức mạnh ấy doạ sợ rồi lui lại nữa bước, nhìn sang công chúa Hoa Yên đang khóc lóc lo lắng bên cạnh, thế nhưng dù có long khí trong cơ thể cũng không thể vượt qua được sức mạnh ấy, lúc này Thiên Minh Dân thực sự đã tin lời nói cuả nữ nhân quyền lực này thực sự là thực.

Y Thần nắm lấy tay của Ý Niêm, cố gắng nói, "Tỷ tỷ đứa nhỏ cũng chính là một phần của đệ, đệ xin tỷ hãy đồng ý chuyện đó, sức mạnh đó từ ngày tách biệt liền không thể dung hoà được nữa, đệ không thể trở thành một vĩ nhân như tỷ, nhưng đứa nhỏ của đệ và công chúa thì được, đứa nhỏ có kháng thể của hoàng gia, giống như tỷ."

Ý Niệm tức giận nói, "Im miệng, ta không phép ngươi bỏ cuộc."

Y Thần vén lên cánh tay mình, lúc này cánh tay đã bị hoại tử kinh khủng, có những chỗ đã bị xuyên thấu nhìn cả phần bên kia của tấm nệm, Ý Niệm biết rõ đã đến nước này rồi quả thực không còn cách cứu vãn được nữa, chỉ có thể gật đầu nói, "Được tỷ hứa mọi chuyện của tiểu nha đầu đó sẽ được tỷ chiếu cố, sẽ không dạy hư, sức mạnh mà ả ta mượn của địa ngục, cuối cùng cũng phải trả về địa ngục, tỷ đưa đệ đi một đoạn, đệ còn giữ võ đạn khắc tên đệ chứ?"

Y Thần lấy ra, Ý Niệm nhận lấy miệng niệm một ngôn thuật kì bí, Y Thần hướng công chúa Hoa Yên nói, "Yên Yên, ta yêu nàng.", nói rồi cơ thể hoàn toàn tan biến trong sự ngỡ ngàng của tất cả, Ý Niệm đưa vỏ đạn cho công chúa Hoa Yên nói, "Đệ muội giữ lấy cái này, nhất định sẽ bảo vệ muội cùng tiểu nha đầu nhỏ bình an."

Công chúa Hoa Yên bàng hoàng nắm chặt võ đạn, nàng khóc thật bi thương rồi bất chợt bên tai nàng nghe giọng nói của Y Thần, "Yên Yên nàng đừng khóc, đừng khóc"

Công chúa Hoa Yên bất ngờ vì lời lẽ đó, nàng nhìn về Ý Niệm ôm lấy nàng vừa khóc vừa nói, "Tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ, tiểu Thần chưa hoàn toàn biến mất."

Ý Niệm vỗ về nhưng nàng phải đối mặt với hình phạt khi làm điều đó, nhưng bản thân chấp nhận, "Chúng ta nơi này chào đón được sống như một con người, không phải làm vật thí nghiệm, không phải làm con chốt thí mạng, đa tạ muội đã cho chúng ta một nơi để về. Nhưng chuyện muội hạ độc đệ ấy, chuyện này ta vừa được biết."

~~~End~~~