Những ngày sau đó Vĩnh Duy Trọng chỉ ở lại được nữa ngày bởi phò mã hết xảy ra chuyện này lại xảy ra chuyện khác không cho phép hắn bên cạnh người hắn yêu quá lâu. Hắn căm giận tại sao là kẻ không rõ lai lịch là kẻ không tài năng tại sao không phải là hắn tại sao nàng lại chỉ quan tâm đến kẻ đó, cả cuộc trò chuyện đều kể về cuộc sống thú vị sau ngày đầu tiên đến Tri Liên đến tìm
"Vĩnh tướng quân thật ngại quá hôm nay bổn cung phải đi xem bệnh tình của phò mã, mấy ngày sau không bồi tướng quân được, đến lúc tướng quân xuất thành nhất định sẽ cùng phò mã đến đưa tướng quân"
"Đa tạ hảo ý công chúa, đánh giặc giữ biên cương là chức trách của thần, là đấng nam nhi nhất định sẽ mang lại vẻ vang cho dòng họ Vĩnh"
"Vĩnh đại thần quả có một nhi tử bất phàm, Tuệ Ngôn tiễn Vĩnh tướng quân dùm bổn cung"
"Vâng công chúa", Tuệ Ngôn một bên đợi lệnh, mấy nay thấy công chúa rất vui vẻ nên nàng cũng không nói gì chỉ thấy thương phò mã ngày nào cũng vừa chạy vừa khóc, hôm qua còn đỡ không còn khóc nữa nhưng nghe Tri Liên báo lại cũng không tốt mấy, phò mã của nàng thật không có tiền đồ
"Tuệ Ngôn cô nương không biết bệnh tình của phò mã như thế nào rồi?", Duy Trọng dò hỏi tình hình để chỉ cần kẻ đấy xảy ra chuyện hắn nhất định sẽ thay thế
"Không được khả quan cho lắm Vĩnh tướng quân, dạo này công chúa cũng nâng cao tay nghề luyện độc dược, cũng lạ lần nào phò mã cùng vừa chạy vừa khóc còn công chúa thì cười như trãi nghiệm một chuyện vui. Thật không biết hai người làm gì nữa! Nô tì không được lắm chuyện rồi, Vĩnh tướng quân đừng làm khó nô tì, đầu nô tì còn muốn giữ đầu trên cổ"
"Nào nào chẳng qua ta muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của phò mã thôi, trước ngày xuất thành hoàng thượng có ngự ban yến tiệc hy vọng lúc đó còn gặp lại phò mã với sức khỏe ổn định"
"Đa tạ Vĩnh tướng quân hảo quan tâm"
Tuệ Ngôn tiễn khách rồi chỗ cũ cùng Tri Liên canh chừng lần này tiếng la hét có đôi phần lớn hơn, "Tri Liên ngươi nghĩ công chúa dạo này hay ám lấy phò mã không? Thật không giống Người bình thường chút nào"
"Phò mã là người tốt, ta thấy công chúa gần đây cười nhiều hơn bình thường như vậy thật là tốt"
"Ngươi ở cạnh công chúa lâu nhất nên hiểu rõ Người, thật sự ta không hiểu phò mã có điêm nào tốt"
"Vậy trả lời những câu hỏi này, phò mã có xấu không?"
"Không xấu"
"Có biết văn thơ không?"
"Miễn chê"
"Có võ công phòng thân không?"
"Sức mạnh kinh người"
"Có bị độc hạ bao giờ chưa?"
"Vài lần nhưng không nguy đến tính mạng"
"Đã thành thân với công chúa chưa?"
"Tất nhiên là rồi"
"Có dò được xuất thân không?"
"Hoàn toàn không"
"Có bao giờ hại công chúa không?"
"Còn làm người cười vui vẻ nữa"
"So với tên Vĩnh Duy Trọng, hãy nghĩ thật kĩ ngươi cũng là nữ nhân, ngươi chọn ai?"
"Phò mã"
"Vì sao?"
"Không phải ra sa trường rời xa công chúa, lần trước bảo vệ công chúa trước hoàng hậu, khi cần thì có mặt như vậy tốt chứ sao"
"Bản thân ngươi có câu trả lời rồi, phò mã vẫn là con người, bên cạnh phò mã ta cảm thấy thật tốt"
"Tri Liên ngươi đừng có nói là phải lòng phò mã rồi chứ"
"Trong lòng phò mã e rằng chỉ có một mình công chúa và chỉ duy nhất công chúa làm phò mã ra bộ dạng này"
Một lần nữa Y Thần lại bị chọc ghẹo chạy đi, lần này có chút thay đổi y phục lộn xộn làn da trắng hiện lên vài vết cắn in lại khá sâu, có nơi đã chảy máu, nhìn vô cùng thê thảm
Tuệ Ngôn cùng Tri Liên đi vào, cùng thấy thư phòng lộn xộn khuôn mặt công chúa không phải là quá sức yêu mỵ thì nên gọi là gì, khóe miệng còn dính máu, hai người cùng gọi, "Công chúa"
"Hai người bảo nha hoàn dọn dẹp một chút đi, bổn cung đi xem phò mã, Tri Liên mang theo hộp thuốc theo bổn cung, Tuệ Ngôn căn dặn mọi người chuẩn bị, bọn chúng đã hành động rồi, rất nhanh sẽ tiến hành thanh trừ thôi, đừng để bất cứ ai làm tổn thương phò mã"
"Vâng công chúa"
"Tiểu Thần thật thú vị phát hiện ra được chúng ta đấy nên rèn dũa bọn chúng lại đi, bổn cung phải dỗ tiểu Thần rồi lúc nãy mạnh tay quá"
Y Thần trốn nơi quen thuộc một góc tối của phủ, muốn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu những câu nói bình tâm mà rất lâu được học, "Bản thân ta là tà, bản thân ngươi là chính, dù là tà hay là chính cũng chính là ta, tâm vô nhiễm, tâm không lưu luyến, tất cả chỉ là ảo giác, ảo giác mà thôi", lẩm nhẩm câu này đến khi tâm tĩnh lại một lần nữa bị kích động
"Tiểu Thần thật hư khiến bổn cung khắp nơi tìm ngươi, mau theo bổn cung về phòng băng bó vết thương"
"Ảo giác thành ác mộng rồi"
Y Thần lại chạy đi núp đa phần là các góc tối mà cực khổ lắm Tri Liên mới phát hiện ra, lần này chạy đi đâu cũng không thoát được, đành phải theo nàng về phủ bởi bụng đói người thì bẩn không thể chịu được, "Nhất định ta phải ra chiến trường"