Y Thần tỉnh dậy cảm nhận được hơi ấm cũng hiểu ý cùng ra ngoài thay quần áo, lúc này mới nhìn rõ được làn da những đường cong hoàn mỹ, một suy nghĩ muốn làm lại một lần nữa, muốn ăn cái thân thể đó, trong đầu vẫn nhớ đên cái mùi hương ngọt ngào xuyên lẫn, nhiệt độ cũng bùng cháy cả người, dù là khỏa thân hay y phục đầy đủ thì nữ nhân trước mắt như có một ma lực kì lạ không ai có thể dời đôi mắt đi được, đương nhiên bản thân Y thần cũng vậy, từ từ cái cảm giác đặc biệt lớn dần đương nhiên không thể có chuyện không ghen khi thấy nàng ngồi nói chuyện với một nam nhân.
Vĩnh Duy Trọng, một nam nhân nhiều lần theo đổi công chúa, và bây giờ cũng không khác gì mấy, đơn giản chỉ là khoảng cách nam nữ lúc này có chút không được tốt đẹp mấy trong mắt Y Thần
Tri Liên đương nhiên nhìn thấy phò mã đang khó chịu, đáng lẻ Tuệ Ngôn sẽ đảm nhiệm vị trí này nhưng con người phò mã không thích ồn ào chưa được một giờ đã bị đuổi ra ngoài nên thay thế bằng Tri Liên, "Phò mã có thể đến đó"
"Đến đó làm gì?"
"Làm những gì người nghĩ"
"Tới đó nói công chúa là của ta, trong khi cả hai bây giờ vẫn duy trì khoảng cách, mặc dù không đúng cho lắm"
"Phò mã người đang ghen sao?"
Y Thần gấp lại cuốn sách trong tay, "Không rõ nữa, nhưng có thể nói như vậy"
"Vĩnh tướng quân sau khi bình loạn biên cương trở về dù sao cũng là một tướng tài, công chúa đương nhiên không từ chối được bàn chuyện"
"Nếu ta cũng giỏi như Vĩnh tướng quân, công chúa có chịu nói chuyện lại với ta không"
"Phò mã"
"Thôi mang thêm một cuốn nữa đi"
"Người cả tháng nay đọc hết những thứ nơi này rồi"
"Lấy thêm đi Tri Liên, thật sự không làm gì thì ta sẽ gϊếŧ hắn mất"
"Phò mã đợi chút", Tri Liên đi thẳng đến chỗ công chúa, "Công chúa, phò mã có việc muốn gặp Người"
Hoa Yên ngạc nhiên, "Vĩnh tướng quân cũng không còn sớm nữa, bổn cung phải qua xem phò mã như thế nào"
Duy Trọng trong lòng không vui nhưng bên ngoài phải bình thường,, "Cung tiễn công chúa"
Hoa Yên đi đến thư phòng, cái khuôn mặt thư thả đọc sách, nếu bây giờ không gọi là tiên nhân thì nên gọi khi nào, đương nhiên là công chúa cũng không phải dạng thường, "Phò mã có chuyện gì muốn nói với bổn cung sao?"
Y Thần hình như không nghe rõ đưa tay ra sau, ý muốn lấy sách, nhưng không phải sách mà là một bàn tay mềm mại lại ngửi thấy hương bạc hà nhè nhẹ, giật mình quay lại đôi mắt mở to, "Công chúa sao người lại ở đây?"
"Không phải ngươi bảo Tri Liên đến bảo ta đến đây sao?"
"Không không thảo dân nhờ Tri Liên đi tìm thêm vài cuốn sách, chỗ này đã đọc hết rồi"
"À vậy để ngày mai bổn cung nhập cung xin phụ hoàng gửi một số sách cho ngươi"
"Đa tạ công chúa"
Không khí lại im lặng, ngoài cửa Tri Liên đã chặn cửa không để Tuệ Ngôn phá hỏng, Y Thần không thể nào tập trung bởi hình ảnh hai người nói chuyện với nhau rất thân mật, khuôn mặt cau có khó chịu gây chú ý đến công chúa, Hoa Yên nhẹ nhàng nói, "Có chuyện gì làm ngươi khó chịu vậy"
"Không có gì?"
"Vậy tại sao lại khó chịu ra mặt?"
Y Thần sờ sờ không có dấu hiệu gì cả, "Mặt bình thường không có khó chịu", chợt sững lại quay lại nhìn công chúa, "Coi như công chúa chưa nghe gì đi, thảo dân đi trước"
Hoa Yên nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội vừa bị vạch mặt thích thú muốn chọc ghẹo, vậy nên muốn rời đi không thể dễ dàng như vậy được, cái tay áo chưa kịp dời đi đã được kéo lại, "Y Thần thật sự bỏ lại bổn cung sao", dáng vẻ yếu đuối nhất mê người nhất có thể câu hồn của người kia, "Thật sự với Y Thần bổn cung giống như ác bá sao?"
"Không không hiểu lầm rồi"
"Chả phải ngươi muốn rời đi sao, chả phải ban đầu ngươi nói bổn cung không xứng với ngươi, lấy ngươi là diễm phúc của bổn cung sao, ngươi nói như vậy thật sự bổn cung là ác phụ sao", Hoa Yên buông tay áo kia ra đưa tay che đi khuôn mặt bây giờ, một vẻ thê lương hiện rõ, chọn một góc nhỏ ngồi bệch xuống sàn, "Bổn cung dù sao cũng là công chúa cũng cần tự tôn chứ, lần đó là bổn cung không đúng, Y Thần nếu như muốn cứ đi cứ mang một nữ nhân hay nam nhân khác về, bổn cung không làm khó nữa"
"Công chúa", Y Thần bị bộ dạng ủy khuất làm không thể nào nhấc chân đi nữa nhưng cũng không dám đối diện với thực sự tâm trạng lúc này rối bời không muốn nói ra sự thật lại không muốn thấy cảnh đau khổ chỉ âm thành bên cạnh, đợi lúc lâu thấy tình hình chưa ổn liền cưỡng chế thân thể ôm lấy cả người ủy khuất
Con mồi đã hành động đương nhiên cũng không thể rời đi, Hoa Yên quay người đối diện là một trạng thái mắt chữ O miệng chữ A, bất ngờ như bức tượng, tâm trạng vô cùng vui vẻ phảng phất trong đôi mắt, từ ủy khuất ngay lập tức trở thành bá đạo nàng không để người kia kịp trở mình đè xuống ngồi trên thân thể, "Y Thần, từ nay lúc không có người cấm ngươi gọi bổn cung là công chúa, bổn cung sẽ gọi ngươi là tiểu Thần không được làm khác", dần tiếng sát đến khuôn mặt đỏ bừng đấy, "Phải gọi là Yên Yên, rõ chưa tiểu Thần?", nhận được sự đồng ý trên khuôn mặt và hành động, Hoa Yên tiếp tục trêu đùa, nàng từ từ nới lỏng y phục, "Tiểu Thần nếu ngươi làm tốt bổn cung sẽ có thưởng", tâm trạng nàng càng vui hơn khi nhìn vẻ mặt xấu hổ như tiểu thê tử của Y Thần, lại còn lấy tay che mặt, "Từ bây giờ cấm ngươi xưng thảo dân, đường đường là đại phò mã lại xưng thảo dân với phụ hoàng còn ra thể thống gì nữa, hôm nay ngươi làm rất tốt bổn cung phải khen thưởng cho tiểu Thần", nói rồi nàng kéo tay ra hôn lên má
Mùi hương bạc hà quấn quá lâu, mọi thứ bây giờ đã quá tải thêm phần thưởng kia, Y Thần vùng dậy vừa chạy vừa khóc, trong lòng nỗi sợ bao vây lấy, sợ rằng một ngày khi coi quá quan trọng lại đánh mất một lần nữa, sợ tình cảm mình dành cho nàng, đơn giản là cảm thấy một con ác quỷ như mình không xứng với nàng, sợ rằng sẽ lộ bản chất sát thủ làm nàng ghê tởm mình, sợ rằng sẽ tự tay gϊếŧ nàng, sợ rằng bản thân không kiểm soát được sẽ khiến cả cuộc đời nàng chìm vào máu vào nỗi ân hận