Phất Dao dời mắt nhìn người trước mặt, nhất thời lĩnh ngộ thế nào là vui quá hóa buồn.
Hai luồng sáng đang kịch liệt quấn lấy nhau phút chốc dừng lại, Tà Mạc nhìn người trên giường ngọc, thần sắc khó nén kích động: “Tôn thượng…”
Tử Phách tiếp tục nhìn Phất Dao không chớp mắt, bên môi nở nụ cười đẹp diễm lệ, “Tố nhi, rốt cục con đã đến.”
Tố nhi nào? Phất Dao giật mình, “Các hạ ngài nhận lầm người à?”
Phát quan* Tử Phách làm từ một loại huyết ngọc trong sáng hiếm thấy, mặc dù trường bào là màu đen thẫm nhưng dọc theo áo, tay áo đều thêu hoa mẫu đơn tím lộng lẫy, mép cánh hoa viền chỉ vàng như dây leo nhỏ, hơn nữa vốn là tuyệt nhan không tầm thường nên cả người tỏa ra loại cảm giác tà ác mà đẹp đẽ cao quý. Tuy diễm lệ khiến người ta sinh ý sợ hãi, không dám tiếp cận.
“Tố nhi ngay cả phụ thân cũng không nhận ra sao? Phụ thân rất đau lòng.”
Đây là ý gì? Phất Dao kinh ngạc, “Phụ thân…” Ma đế từng có con gái? Vì sao nàng chưa từng nghe nói qua? Chỉ là… Vì sao gọi nàng là con gái? Phất Dao chỉ cảm thấy vô số điều khó hiểu, hoang mang quanh quẩn trong lòng, trong lúc nhất thời lại không biết nói từ đâu.
“Ngoan.” Ông ta vô cùng thân thiết vén tóc dài qua tai nàng, tay chợt dừng lại tại ấn ký hồng nhạt gần vành tai, mắt tím nhất thời tối đi, bị phong ấn trí nhớ?
Bất quá… Như vậy cũng tốt, không nhớ chuyện trước kia, chuyện cũ trước kia liền xóa hết…
“Nếu Ma đế đã tỉnh, ta đây cũng lười uổng phí khí lực ” Thương Mạch nhìn Tử Phách, trầm giọng nói, “Giao ra chìa khóa ngục giới.”
Tử Phách chỉ thản nhiên nhìn hắn, chuyển mắt qua phía Tà Mạc, “Hắn là ai?”
Tà Mạc cung kính cúi đầu, “Hắn chính là Yêu Hoàng.”
Tử Phách khinh thường đáp: “Xem ra trong lúc bản đế ngủ say, không ít ngưu quỷ xà thần làm chướng mắt, ngươi đem hắn giải quyết đi.”
“Dạ.”
Tà Mạc lập tức ra chiêu, vô số quang đao hướng thẳng vào Thương Mạch, đáy mắt Thương Mạch lóe lên sự tàn nhẫn, lập tức phi người né tránh, đồng thời b ắn ra vô số mũi tên màu trắng, bao vây Tà Mạc, hai người lại bùng nổ một cuộc đấu sinh tử .
Phất Dao thấy thế, trong lòng sốt ruột tìm cách thoát ra, mắt Tử Phách đột nhiên chiếu phắt về bên trái, một luồng bay lên tránh, vách động lập tức bị tọac một lỗ thủng lớn.
Không dùng thần khí gì, thậm chí ra tay chưởng nội lực đều không cần, chỉ dựa vào ý niệm khống chế lại có thể pháp lực cao cường nhường ấy! Đáy lòng Phất Dao sinh ra ý sợ hãi, liền lui ngay hai bước.
“Bước ra.” Tử Phách nhìn phía lỗ thủng, sắc mặt chợt lạnh lẽo.
Vừa mới dứt lời, bóng dáng hồng như lửa đột nhiên đứng sừng sững trong động, thong dong, nụ cười rạng rỡ hơn cả ngày tháng tư.
Ngoại trừ phong thái của đại hộ pháp Lưu Diên, dĩ nhiên không có người thứ hai. Phất Dao trong lòng vui vẻ, hắn tới đúng lúc quá, nàng đang lo không có cách nào khác thoát thân.
“Chậc chậc, Ma đế thức tỉnh, Tiên giới chúng ta tuy xa vẫn cảm ứng được, đặc biệt tới chúc mừng!” Trước giờ Lưu Diên cười rất đáng yêu, nhưng lần này cười rộ lên, xác định là mười phần nụ cười có chứa dao găm.
“Ngươi là ai?” Tử Phách lạnh như đầm băng.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là có người nhất định phải nghịch thiên mà đi, bộ xương già như ta dĩ nhiên muốn tới giúp vui, có điều…” Ánh mắt Lưu Diên chuyển qua liếc nhìn Phất Dao một cái, “Không biết Ma đế bắt giữ đệ tử Linh Tiêu cung chúng ta là vì cớ gì?”
Con ngươi Tử Phách thâm trầm “Tố nhi và Linh Tiêu cung các ngươi có quan hệ gì? Bản đế từ nay về sau tuyệt đối không để Tố nhi rời đi ta nửa bước.”
Lưu Diên không khỏi cười nhạo “Tố nhi? Ma đế không phải còn chưa tỉnh ngủ đó chứ? Người người đang giữ là Phất Dao đệ tử Linh Tiêu cung chúng ta, ta cũng không biết Tố Nhi mà ngươi nhắc là người phương nào.”
Năm đó, nếu không phải hắn âm thầm lập mưu, cùng với Dạ Uyên kiếp trước cũng chính là Ly Mặc, hợp lực mới từ ngục giới cứu nguyên thần sắp tan hết của nàng, Ly Mặc lại lấy chính ba hồn bảy vía mình tế lễ hết một phách, lấy sự sống của bản thân mà nghịch thiên, xoay chuyển Càn Khôn, mới giữ được nguyên thần đầy đủ cho nàng, một lần nữa chuyển thế, thế nhưng kiếp diệt hồn ứng trên nàng chung quy không thể né tránh.
Ai, nhọc nhằn qua tam sinh tam thế, thế thứ nhất nguyên thần vỡ nát, thế thứ hai nguyên thần tịch diệt, thế thứ ba vẫn như cũ không thể tránh thoát kiếp diệt hồn. Hắn thân là Tu Hi tộc nhân, hậu duệ Bàn Cổ thủy thần, tuy biết thiên địa, cổ kim nhưng không cách nào sửa mệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh. Vẫn cho rằng hắn không để ý lời dạy của tổ tiên gạt bỏ tình cảm, ra tài cán giúp nha đầu kia hóa giải một chút, không ngờ số mệnh vẫn tiếp diễn như cũ, chung quy là không giúp được…Tên yêu nghiệt Tử Phách này dựa vào cái gì ở thế trước? Chỉ dựa vào sự đê hèn vô sỉ lừa nha đầu kia gọi hắn một tiếng phụ thân? Lưu Diên đối này rất khinh thường.
“Đừng hòng vòng vo với ta, ” con ngươi màu tím yêu dị Tử Phách càng sâu thêm vài phần, “Mặc kệ nói thế nào, ta tuyệt đối hông để con bé rời đi.”
“Nàng phải đi.” Giọng nói lạnh nhạt truyền đến, bóng ngọc mảnh dẻ bất ngờ xuất hiện, trường bào trắng tuyết tinh khiết như luồng sáng tối đi bỗng nhú vầng trăng non lơ lửng. Theo bước đi khẽ khàng, nhất thời vô số hoa văn như mây như nước trên áo bào trắng lan rộng, áo dài bay phiêu dật, vạt áo thanh nhã, tóc đen buộc rủ phía sau người, trơn như nước, mềm như tơ, trên người như khí trời dày đặc sương mai buổi sớm, trong lành không mang theo một hạt bụi.
Dạ Uyên, là vị tiên của Cửu Trọng Thiên xa xôi, là vị thần mà thế nhân vĩnh viễn đều không thể với tới, như từ bức họa bước ra, như đóa sen chợt nở, hương thơm thanh nhã như không, lại có thể thấm vào lòng người.
Đôi mắt chàng xa xăm, thân hình cao lớn lẳng lặng đứng thẳng nơi ấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía nàng, lẳng lặng, lại nhìn không ra ý gì, chỉ nhìn thôi.
Trái tim bỗng dưng truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, Phất Dao nhíu mày, đặt tay trước ngực, nỗi đau giống như càng lúc càng thường xuyên …
“Là ngươi!” Tử Phách cười lạnh một tiếng, “Nếu ta không đồng ý?”
Dạ Uyên vẫn ung dung: “Ngươi có nắm chắc có thể thắng ta? Vậy thử một lần xem.”
Tay Tử Phách nắm chặt thành quyền tức khắc, con ngươi tối đen như mực, giờ hắn vừa thức tỉnh, nguyên thần còn yếu, muốn cùng Dạ Uyên đấu quả thật không có phần thắng.
Sau khi đắn đo suy nghĩ nhiều lần, Tử Phách nhìn Phất Dao, buông tay ra nói: “Tố nhi, con đi trước cùng họ, đợi khi phụ thân hoàn toàn phục hồi như cũ, sẽ tới đón con được không?”
“À, ừm…” Phất Dao thấy hắn buông tay, lập tức bước đến cạnh Lưu Diên, trong lòng vô cùng thắc mắc, lời này rốt cuộc có ý gì? Mình và ông ta… Thực sự có quan hệ? Nhưng không có khả năng a…
Phất Dao đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe tiếng Dạ Uyên gọi nàng, “Lại đây.”
Phất Dao vội vàng dời bước đi qua, đứng ở Dạ Uyên bên cạnh.
Dạ Uyên cẩn thận quan sát nàng một phen, ôn hòa nói: “Ngươi có sao không?”
Phất Dao chịu đựng cảm giác đau đớn trong ngực dần dần qua đi qua, lắc đầu đáp “Ta không sao.”
Dạ Uyên gật đầu, mới chuyển sang nhìn Tử Phách, “Ngươi cho ta mượn Tụ Hồn châu dùng một chút.”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước, ” Tử Phách cười nhạo “Ta dựa vào cái gì cho ngươi mượn?”
Dạ Uyên nhìn ông ta thật sâu, “Ngươi có biết ta vì sao cần Tụ Hồn châu, nếu ngươi còn niệm một chút tình cảm, thì nên giao ra Tụ Hồn châu.”
Tử Phách dán mắt trên người nàng sau một hồi mới thu hồi ánh mắt, nói Tà Mạc đang đứng một bên “Đem Tụ Hồn châu cho hắn.”
Tà Mạc cau mày, “Tôn thượng thỉnh cân nhắc.”
Tử Phách mới quay sang hắn xem xét: “Ngay cả lời ta nói cũng không nghe?”
Tà Mạc mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn đem Tụ Hồn châu đưa tới trước mặt Dạ Uyên.
Nhưng lúc đưa còn không quên quét ánh mắt hung ác về phía Phất Dao, làm như rất ghét nàng.
Đối với Tà Mạc không chút che giấu sự thù địch, Phất Dao kỳ thật đã sớm đã nhận ra, trong lòng lại cảm thấy thật vô tội. Ngẫm nghĩ lại sáu ngàn năm tiên thọ ngắn ngủn của nàng, nếu trí nhớ của nàng chưa thoái hóa nghiêm trọng, vậy thì nàng cùng vị yêu ma mặt lạnh không có mối thù gϊếŧ cha, lại không có mối hận cướp vợ, không thể hiểu nỗi sao hắn nhìn nàng như chướng mắt vậy.
Nếu nói bộ dáng chướng mắt, nàng tự nhận tuy không phải điên đảo chúng sinh, nhưng cũng coi như thanh tú, vạn vạn lần không thể làm người ta nhìn mà sinh ghét? Thật là khó hiểu a.
Đang suy tư, chợt nghe thấy Thương Mạch niệm lực truyền âm đ ến, “Dao Dao, hôm nay quá mức náo nhiệt, thứ ta muốn hôm nay không lấy được, chúng ta sau này gặp lại.”
Quay đầu đi, bóng người đã biến bất, đến một âm thanh cũng không còn.
Công phu của Thương Mạch đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa đến như vậy, đúng là Lục giới đa nhân tài, Hoang dã đa kỳ ba! Mới nghĩ thôi đã lan man rồi, Phất Dao hoàn hồn lại cảm thấy, rời đi cũng thế, theo tình hình hôm nay, hắn có muốn lấy gì đều không đạt được.
Ánh nhìn của Tử Phách dừng ở Dạ Uyên một lát sau mới nói, “Cho ngươi mượn dùng một chút, sớm muộn gì ta sẽ thu hồi toàn bộ.”
Dạ Uyên cười nhẹ, ba người nháy mắt biến mất, hang động chỉ còn sót lại hai người Tử Phách và Tà Mạc. Con ngươi tím của Tử Phách nhanh chóng hiện lên sự tà ác điên cuồng, ta tất sẽ đem mấy thứ thuộc về ta vạn năm trước toàn bộ đòi lại hết.
Tử Phách nằm trên giường hàn băng, hỏi: “Chuyện ta giao ngươi trước ta rơi vào Hư Hoang, không có quên chứ?”
Tà Mạc từ trong người lấy ra một bình thuốc, liền bước lên cúi đầu đáp: “Việc lớn Tôn thượng giao tất nhiên không dám quên, trong bình này là chín trăm chín mươi chín nguyên thần nội đan yêu ma sơ sinh mới ra đời, Tôn thượng thỉnh dùng.”
Tử Phách tiếp nhận cái bình, “Ừ, làm tốt lắm, tiếp tục đến nhân giới, cần phải mau chóng tập hợp đủ máu tim của chín trăm chín mươi chín đồng nam đồng nữ, ta phải nhanh chóng khôi phục pháp lực.”
“Dạ.” Tà Mạc do dự, cuối cùng mới hỏi, “Tôn thượng sao lại khinh địch đem Tụ hồn châu giao cho hắn? Đến lúc đó đòi lại tất không phải chuyện dễ.”
Tử Phách hơi trầm ngâm, sâu nơi đáy mắt xẹt qua sự mệt mỏi: “Kiếp diệt hồn của Tố nhi sắp phát tác.”
“Tôn thượng ngài…” tâm trạng Tà Mạc nặng trĩu, nhưng không nói tiếp, chẳng lẽ nên nói không thể vì nha đầu mà làm hỏng nghiệp lớn thiên thu? Năm đó tìm được nàng, bất quá chỉ muốn đem nàng làm một quân cờ mà thôi, nhưng tôn thượng lại dành quá nhiều tâm tư cho nàng, chỉ sợ không phải là chuyện tốt…
“Ngươi không cần lo lắng, Tụ Hồn châu trong tay ta chỉ có một viên thôi, cầm cũng không có tác dụng, chi bằng lần sau lấy hết một lượt” Nụ cười Tử Phách yêu mỵ biến hoá kỳ lạ, “Lần này nhưng thứ thuộc về ta ta sẽ thu hồi toàn bộ, không gì có thể ngăn cản mưu kế mấy vạn năm trước của ta, lần này phải mở được Phong ấn ngục giới, kế thừa lực ngục giới!”
“Tôn thượng anh minh.”
Có thuật cưỡi mây của Lưu Diên che chở, ba người họ trên đường đi vẫn chưa gặp phải yêu ma nào, mới đó đã ra khỏi khu Hoang dã.
Mới vừa ra khỏi khu Hoang dã, Lưu Diên liền giận tái mặt, “Phất Dao, ngươi cư nhiên ngay cả vào khu Hoang dã cũng không thèm bẩm báo ta cùng các trưởng lão một tiếng, ngươi có biết lần này có bao nhiêu nguy hiểm không?”
“Ta biết là ta không phải, nhưng Huyền Túc mất tích không rõ, ta làm sao có thể để mặc sống chết không để ý? Nếu bẩm báo các ngươi, ta biết các ngươi tất nhiên sẽ không đồng ý cho ta đi vào .”
“Cho nên ngươi tự chủ trương, lén vào khu Hoang dã?”
“Ta có dặn Tử Vi, nhờ nàng thay chuyển lời đến các ngươi.”
Khóe miệng Lưu Diên cứng ngắc, trầm giọng “Ngươi với nàng nói, có khác gì tiền trảm hậu tấu?”
Phất Dao biết Lưu Diên xưa nay mặc dù thường xuyên bị nàng và Huyền Túc chọc tức đến mức liên tục giậm chân, nhưng rất ít khi nói lời khó nghe, giờ xem vẻ mặt của hắn đủ biết hắn đang giận lắm , cho nên không như ngày thường không biết lớn nhỏ mà ngay lập tức thấp giọng nhận sai: “Đại hộ pháp, sau khi về Linh Tiêu cung ta sẽ thỉnh các trưởng lão trách phạt.”
Dạ Uyên yên lặng nhìn nàng, một cảnh hiện ra trong trí nhớ. Mấy vạn năm trước dưới táng cây Anh đào bóng dáng nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt chàng, trao cho chàng một nụ nhẹ, chàng mơ hồ nhận ra không phải do hoa đào che mắt, đánh lừa trái tim, làm mất hồn, mà là mệnh định kiếp số. Kiếp số này hắn trốn không ra, tránh không thoát, nhưng không thể bỏ lại, đây là số mệnh của chàng, cũng số mệnh của nàng, nghìn nghìn vạn vạn năm, mặc kệ trải qua bao nhiêu lần biển xanh thành nương dâu, bọn họ nhất định không thể tránh!
Ngay cả chút đau đớn nhỏ, cái nhăn mày, nụ cười của nàng trong khoảnh khắc sẽ hoàn toàn không chịu khống chế mà lan ra, cảm giác ấy chạm đến tận sâu trong đáy lòng chàng len lỏi khắp mọi ngõ ngách, quanh co uốn khúc đến thẳng trái tim, không cách nào giãy giụa. Không đợi nàng làm gì, chỉ cần nhìn ánh mắt của nàng, quan sát biểu cảm cực kỳ bé nhỏ, đều khiến cho lòng chàng phút chốc mềm nhũn, chung quy là… Không đành lòng.
“Không sao rồi, chúng ta đã ra khỏi khu Hoang dã.” Dạ Uyên từ tốn nói đỡ.
Lưu Diên lườm lườm Dạ Uyên thật sâu, lại nhìn về phía Phất Dao cúi đầu không nói một câu, cuối cùng đành thở dài: “Nếu Dạ Uyên điện hạ đã nói giúp cho, ta sẽ không trách phạt ngươi, ngươi tự mình kiểm điểm đi.”
“Dạ, ” Phất Dao nhìn sang Dạ Uyên cười nhẹ, biểu lộ lòng biết ơn, sau đó lập tức hỏi Lưu Diên, “Còn chưa tìm được Huyền Túc, giờ nên làm thế nào cho phải ạ?” Vất vả lắm mới tìm được Hư Hoang kết giới vẫn không thấy bóng dáng Huyền Túc, Phất Dao thấy tâm tình nặng trĩu như núi.
“Vừa nãy ở Hư hoang kết giới, không có cơ hội nói với ngươi, hôm qua Huyền Túc đã trở lại Linh Tiêu cung.” Lưu Diên đáp.
“Thật sao?” Phất Dao kinh ngạc vui mừng, “Khoảng thời gian đó Huyền Túc ở nơi nào? Vì sao chúng ta tìm không thấy?”
Lưu Diên gật đầu, sắc mặt lại khôi phục nét yêu diễm tuyệt đẹp, “Hắn bị Yêu Hoàng bắt đem giấu ở linh động Đông Hải, bởi vì dưới nước có bày kết giới, nên tất cả các biện pháp liên lạc đều không đến hắn được.”
“Là Thương Mạch gây ra?” Mắt Phất Dao nheo lại, không đúng, có lẽ nên gọi hắn là Yêu Hoàng Mang Giáng, trước tiên bắt lấy Huyền Túc, sau đó giả vờ tình cờ gặp, tiếp theo từng bước một khiến nàng hiểu nhầm Huyền Túc bị Ma đế bắt, dẫn dụ nàng tìm Hư Hoang kết giới, sau đó thừa dịp Ma đế chưa tỉnh chiếm đoạt chìa khóa ngục giới, có thể nói từng bước, từng bước một vô cùng khéo léo.
Nói vậy, hắn thật ra là lợi dụng nàng dẫn đường, nhưng nàng vẫn đoán không ra vì sao hắn chắc chắc nàng có thể tìm được Hư Hoang kết giới…
Quên đi, mặc kệ thế nào, đến cuối cùng thì hắn có thủ hạ lưu tình, chỉ là nếu lần sau gặp nhau, bọn họ lại không thể thiếu binh đao, theo cách nói của bọn họ chính tà vĩnh viễn không tồn tại cả hai. Phất Dao đột nhiên có chút buồn bã, bùi ngùi.
“Phất Dao, nay Ma đế đã tỉnh, ta phải về Linh Tiêu cung thu xếp cho tốt, trên người ngươi có thương tích, dù bên ngoài thoạt nhìn không đáng ngại, nhưng tổn thương bên trong rất nghiêm trọng, thời gian này ngươi đi theo Dạ Uyên điện hạ, đợi sau khi thân thể hoàn toàn khôi phục, trở về Linh Tiêu cung sau.”
“Ta không sao, về Linh Tiêu cung tu dưỡng một thời gian tự nhiên sẽ khỏi hẳn .” Phất Dao vội vàng đáp.
Nói thực ra, lúc ở trong Hư hoang kết giới không rảnh để ý đến Dạ Uyên, giờ đi ra khỏi khu Hoang dã, nàng dĩ nhiên hoàn toàn nhớ lại hành vi phạm tội ngập trời ngày trước ở Thiên cung. Dù sao vẫn còn là cô nương, da mặt phải có chứ, để nàng một mình ở chung với Dạ Uyên, cũng thấy khó xử.
Huống hồ…nay nàng đối với bản thân càng ngày càng nhiều ngờ hoặc, nếu tìm Lưu Diên tất nhiên hỏi không ra nguyên cớ, việc này nàng phải tự mình đi tìm đại trưởng lão để hỏi rõ ràng.
"Không được," Lưu Diên nhíu mày, “Vừa rồi ngươi dựa vào gần ta, có thể rõ ràng phát hiện tiên khí của ngươi yếu bớt rất nhiều, nếu không phải nguyên thần hao tổn nghiêm trọng, thì còn là gì? Ngươi trước hết đi dưỡng thương cho tốt, việc này ta sẽ nói với các trưởng lão, ngươi yên tâm đi đi.”
“Nhưng mà…”
Dạ Uyên đột nhiên mở miệng “Phất Dao Các chủ không muốn đi theo ta? Là chê bai y thuật của ta sao?”
“Quả thật không phải, Dạ Uyên thượng tiên nói đùa.” Phất Dao vội vàng xua tay, dám chê bai Dạ Uyên thượng tiên, chán sống sao? Lần trước nàng không may đùa giỡn nho nhỏ hắn một lần, giờ biến thành nay nguyên thần suy yếu, báo ứng thế này, có thể nào không biết lợi hại.
Nhưng nhất thời tìm không ra lý do, đành phải xuống nước, “Có thể được Dạ Uyên thượng tiên quan tâm, thật là vinh hạnh!”
Lưu Diên hài lòng gật đầu, “Thế rất tốt, vậy Phất Dao còn có nhờ điện hạ chăm sóc, nay thiếu cái phiền phức lớn này Linh Tiêu cung chúng ta vô cùng cảm kích nha.”
Phất Dao nhìn phắt qua Lưu Diên, nheo nửa con mắt đáp: “Thì ra đại hộ pháp muốn ném đi phiền phức lớn là ta”
“Ta có nói gì sao?” Lưu Diên lập tức che miệng cười đáp: “Ai nha, ngươi xem ta gần đây hay bị váng đầu, nhất thời lỡ lời, tiểu Phất Dao, ngươi coi như chưa từng nghe qua đi… Ta đi trước một bước, ngươi nhớ rõ phải nghe lời Dạ Uyên điện hạ , ngoan ngoãn dưỡng thương nha.”
Phất Dao nhìn theo bóng dáng đi khuất của Lưu Diên, khóe miệng không ngừng run rẩy.
——— —————— —————————-
Phát quan* (发冠): một kiểu vương miện cài lên tóc/ búi tóc.