Đi qua những đình đài lầu các quanh co, ba chữ “Thiên Cơ Các” to nổi bật ngay trước mắt.
Phất Dao liếc mắt nhìn nhìn ba chữ vàng lóng lánh kia, hít một hơi: “Thật ra Lưu Diên đặt tên cho lầu các của hắn với ý định sang hèn cùng hưởng cùng chúng ta thật sự có chút… kỳ dị.”
Cái gì mà Ngân Tinh các, Lục Hâm các, Hồng Đinh các, nàng nghiêng đầu thoáng suy nghĩ, trong mắt đột nhiên lóe sáng nhìn Huyền Túc nói: “Sư đệ, ngươi nói lầu các của chúng ta có giống tên mấy thanh lâu mà trước kia dẫn ta dẫn đi ở nhân giới không?”
Huyền Túc vỗ vỗ vai nàng, cười nói: “Không uổng phí sư ca thương muội, ngay cả suy nghĩ cũng giống sư ca anh hùng nữa.”
“…” bả vai Tử Vi run lên, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục thận trọng nói ra: “Sư tỷ và sư ca đều là người phi phàm, suy nghĩ vô cùng sâu sắc, sư muội không theo kịp chỉ đành tự than thở.”
Phất Dao gật gù, an ủi nói: “Sư muội không cần tự ti, chỉ là muội chưa từng đến thanh lâu nhân giới cho nên không biết, hôm khác sư tỷ dẫn muội đi đánh giá là muội biết liền.”
Tử Vi vội vàng xua tay nói: “Sư tỷ khách khí rồi, khách khí rồi.” Nếu để trưởng lão và đại ca nàng biết, không lột da nàng ra mới là lạ!
Ba người đi vào chính đường Thiên Cơ các. Ngoại trừ các trưởng lão và Lưu Diên chưa tới, mọi người đã đến đông đủ. Vừa gặp Phất Dao, lập tức vây lại thân thiết hỏi han.
Chu Tước thấy Phất Dao không sao, nhẹ nhàng thở ra: “May mắn Phất Dao sư tỷ không có việc gì.”
Bạch Hổ trước giờ không câu nệ tiểu tiết, cả giận ngay nói: “Yêu ma quỷ quái này lá gan cũng quá lớn, ngang nhiên dám chạy đến Linh Tiêu cung chúng ta đến gây sự, quả là chán sống …”
Sắc mặt Thanh Long có chút nặng trĩu: “Ta cảm thấy chuyện lần này không phải đơn giản.”
Thiên Tuyền gật đầu: “Thanh Long nói đúng, lần này dẫn đầu là Diêm yêu La Diêm viễn cổ tồn tại còn rất ít, ta xem lần này hắn ra khỏi vùng hoang dã, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến. Ta cùng Nam Phóng đã giao thủ với Áp du yêu chu, Quỳ ngột ma, đều xếp vào danh hào các nhân vật lợi hại, hơn nữa ngay thời điểm đó Huyền Túc chạm trán Xích luyện độc ma, Phục ngục ma và Cửu mệnh miêu yêu, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.”
Mọi người hít vào một hơi, khϊếp sợ không thôi.
Huyền Túc trầm mặc, nghiêm giọng nói: “Yêu ma có phẩm giai cao lần lượt xuất hiện, ta nghĩ lần này bọn chúng không mở được phong ấn ngục giới sẽ không dễ dàng dừng tay .”
Nam phóng tiếp lời: “Nay khí tức yêu ma cường thịnh, đã không thể sánh nổi, ta chỉ sợ…” trên mặt lộ vẻ lo lắng.
“Cho nên, chúng ta triệu tập chư vị đến bàn bạc việc này.” Đột nhiên một bóng người màu đỏ xuất hiện trước mắt mọi người, Lưu Diên đi trước, theo sau là ba vị trưởng lão.
Khi tất cả đã ngồi vào chỗ của mình, Lưu Diên nhìn lướt qua mọi người rồi nói: “Chìa khóa ngục giới đã bị mất trộm .”
“Cái gì…” Mọi người nhất thời quá sợ hãi.
Đại trưởng lão vuốt chòm râu hoa râm, trên mặt hiện lên vẻ nặng trĩu: “Ngay tại lúc trước khi Diêm yêu La Diêm đến, chìa khóa ngục giới cũng đã không cánh mà bay!”
Mặt mày Lưu Diên âm u: “Không thể ngờ là, chúng ta đều không chút cảm thấy kết giới bị phá, mãi đến chúng ta phát hiện thì chìa khóa ngục giới đã bị mất trộm!”
Nhị trưởng lão đảo qua mặt mọi người, giọng nói rắn rỏi vang lên: “Hôm nay đây triệu tập các vị đến là muốn biết các vị đối việc này thấy thế nào?”
Trong đại đường nhất thời lặng ngắt như tờ, vẻ mặt tất cả mọi người đều trầm ngâm, vắt óc suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Huyền Túc dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc: “Theo ta thấy lần này mất trộm, rõ ràng có mấy khả năng sau. Thứ nhất là yêu ma tới trộm chìa khóa ngục giới có tu vi hết sức cường đại, không những che giấu được yêu khí trên mình, mà còn có thể dễ dàng bài trừ kết giới mà không bị chúng ta phát hiện. Thứ hai là, người trộm có khí tức (hơi thở) lệ thuộc tiên tính, cho nên cũng không bị phát hiện.”
Nam Phóng thoáng chần chờ một chút, mở miệng nói: “Lệ thuộc tiên tính? Ý của ngươi là… chỉ có thể do bộ tộc Đọa tiên gây nên?”
Đọa tiên bình thường chia làm ba loại, một loại tuy là người tiên giới nhưng tâm tính vốn ác, cuối cùng dần dần nhập ma đạo. Một loại là do phạm sai nghiêm trọng, bị tiên giới vĩnh viễn xoá tên, rồi rơi vào Yêu ma giới gây sóng gió. Loại cuối cùng là tự nguyện từ bỏ tiên thân, trở thành đọa tiên.
Huyền Túc thản nhiên gật đầu đáp: “Ừ, đúng vậy, về phần khả năng cuối cùng chính là…” Huyền Túc phút chốc dừng lại, dường như phân vân có nói ra hay không.
“Ngươi muốn nói khả năng cuối cùng là bên trong chúng ta có kẻ phản bội?” Phất Dao thay hắn nói ra suy nghĩ trong long.
Huyền Túc cười cười: “Vẫn là Phất Dao sư muội hiểu sư ca.”
Mọi người nghe vậy vô cùng khϊếp sợ, mặc dù mọi người Linh Tiêu cung đảm nhậm cương vị khác nhau nhưng mối quan hệ luôn hòa hợp, rất tình cảm. Không ai nguyện tin tưởng trong nhóm lại có người phản bội.
Lưu Diên nhíu mày nói: “Ta biết mọi người không tin, nhưng Huyền Túc và Phất Dao phân tích rất có lý, bất quá nay chưa tra ra manh mối, nên chưa chắc về kết quả.”
Mọi người tập trung, bắt đầu cân nhắc chân tướng vụ việc thận trọng.
Diệu Cốc đặt câu hỏi đầu tiên: “Có thể đây là quỷ kế của Diêm yêu La Diêm hay không? Trộm chìa khóa ngục giới trước, sau đó cố ý khua chiêng gióng trống lừa mọi người để mắt đến Linh Tiêu cung, kì thực chỉ để dời sự chú ý lục giới.”
“Ừ” Tử Vi gật đầu, “Dù sao trong lục giới còn nhiều yêu ma ngọ nguậy muốn dộng đến chìa khóa ngục giới. Nếu hắn không muốn trở thành mục tiêu thực sự với mọi người nhưng hoàn toàn có khả năng.”
Cô Phá trầm ngâm một lát rồi nhìn qua mọi người: “Tuy Diêm yêu La Diêm bị tình nghi nhưng theo như lời Diệu Cốc, yêu ma lục giới thèm chìa khóa ngục giới nhỏ dãi nhiều vô số kể, nhất là các yêu ma yên lặng mấy ngàn năm đều xuất hiện. Ta thấy không dính líu các yêu ma khác là không thể, hơn nữa nếu liên lụy đến đọa tiên, vậy vấn đề liền…”
Tam trưởng lão lo lắng: “Cô Phá nói đúng, đây đúng là chỗ chúng ta lo lắng. Rất nhiều đọa tiên tu vi cũng không thấp hơn yêu ma phẩm giai cao, huống hồ bọn họ sớm bất mãn với tiên giới, nếu liên thủ cùng yêu ma đoạt chìa khóa ngục giới, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nay lục giới bất ổn, hơn nữa chìa khóa ngục giới bị trộm. Nếu Phong ấn ngục giới thật sự mở ra, không chỉ có sinh linh dân chúng khó tránh khỏi nước lửa, ta chỉ sợ đến lúc đó…” trên mặt trưởng lão hiện lên vẻ đau buồn, không đành lòng nói tiếp.
Lưu Diên trầm mặc một lúc, ánh mắt thâm trầm đảo qua mọi người: “Nếu phong ấn ngục giới thật sự bị mở ra, đến lúc đó chúng sinh vạn vật sẽ hóa thành Tu La địa ngục, từ nay về sau có lẽ không phân thành lục giới nữa.”
Đại sảnh nháy mắt lại rơi vào trầm mặc, một chút âm thanh đều không nghe thấy.
“Kỳ thật mọi người hà tất phải lo lắng quá mức, cho dù trong tay chúng có chìa khóa ngục giới, tạm thời cũng không mở được phong ấn ngục giới. Theo ta được biết muốn mở phong ấn ngục giới không phải chỉ có chìa khóa, còn phải tập hợp đủ Tụ Hồn châu, tìm được Phá Nghiêu thạch trong truyền thuyết, đây đều không phải chuyện dễ.” Huyền Túc khôi phục lại thần thái phong lưu, không biết từ đâu biến ra một cây quạt, chậm rãi phe phẩy .
Đại trưởng lão thản nhiên gật đầu: “Quả vậy, cho nên chúng ta chỉ cần nhanh tìm về chìa khóa ngục giới, ngược lại không đáng ngại.”
Nhị trưởng lão thoáng tự trách mình nói: “Kỳ thật chúng ta cũng lường trước ngục giới bất ổn. Mấy ngày gần đây yêu ma có chủ ý đánh tới chìa khóa ngục giới, chỉ không nghĩ lại nhanh như vậy, nói đến là do chúng ta quá mức sơ suất.”
“Giờ phút này không phải phải lúc truy cứu thị phi đúng sai, trước mắt việc quan trọng là làm thế nào truy hồi chìa khóa ngục giới.” Tam trưởng lão nói đúng trọng điểm.
Đại trưởng lão đứng lên nhìn mọi người, thần sắc nghiêm túc: “Nơi này có các ngươi, việc này quan hệ trọng đại, các ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó, vừa giải cứu sinh linh thiên hạ thoát khỏi nguy nan.”
“Dạ.” Mọi người đồng thời đáp, dù biết việc này không phải chuyện đùa.
“Ừ.” Đại trưởng lão nhìn lướt qua mười hai tinh nói: “Thất Sát, Phá Quân, Liêm Trinh, Tham Lang, Thiên Phủ, Vũ Khúc, Thiên Tương các ngươi đi đầu bố trí đến trấn thủ lãnh địa phía trước, một khi yêu ma có động tĩnh gì, lập tức hồi báo, Ngũ tướng còn lại đóng giữ Linh Tiêu cung.”
“Tuân lệnh.”
“Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long các ngươi tiếp tục trấn thủ bốn phương đông tây nam bắc. Cô Phá, Diệu Cốc ở lại Linh Tiêu cung, giúp đại hộ pháp tu bổ Di Thiên kết giới.”
“Dạ.”
“Huyền Túc, Thiên Tuyền, Nam Phóng các ngươi đi tìm chìa khóa ngục giới, Bắc Lân và Phất Dao ở lại dưỡng thương, tạm thời như vậy đã.”
Huyền Túc thấy vẻ mặt Phất Dao đần độn, cười nói: “Sư muội ở Linh Tiêu cung rất không thú vị a, có muốn sư ca dẫn muội đi trảm yêu trừ ma không?”
Còn chưa đợi Phất Dao trả lời, đại trưởng lão liền lắc đầu: “Nói bậy! thương thế Phất Dao thoạt nhìn không đáng lo ngại, kì thực nguyên thần tổn thương nghiêm trọng, nay công lực khôi phục còn không đến ba phần, có thể nào đi theo ngươi ra ngoài chém gϊếŧ yêu ma?”
Huyền Túc phẫn nộ cười mỉa đáp: “Nói giỡn thôi mà.”
Hắn thông cảm liếc nhìn Phất Dao một cái, dùng tâm âm truyền lời nói: “Muội cũng thấy đó. Không phải sư huynh không giúp muội mà là lực bất tòng tâm. Yên tâm, sư huynh sẽ không về tay trắng, sẽ mang món ngon về uội đỡ thèm.”
Phất Dao cảm kích nhìn Huyền Túc một cái, “Người hiểu ta cũng chỉ có Huyền Túc! Một lời đã định, sư tỷ chờ ngươi trở về.”
Huyền Túc bất đắc dĩ sửa lại “Là sư huynh…”
Đại trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phất Dao tiếp theo nói, “Phất Dao, Diêm yêu La Diêm có thể sống sót trong trận chiến từ thời thượng cổ, yêu lực không giống bình thường, cho nên ngươi nhất định không thể xem thường thương thế của bản thân.”
Phất Dao vội vàng đáp: “Xin nghe đại trưởng lão dạy bảo.”
“Ừ.” Đại trưởng lão gật đầu hỏi, “Ngươi gần đây có cảm thấy chỗ nào không khoẻ?”
Phất Dao vốn muốn nói gần đây nàng luôn mơ những giấc mơ kỳ quái, chỉ là nghĩ lại cảm thấy quá phiền phức.
“Cũng không có gì đáng ngại, xin đại trưởng lão yên tâm, chẳng qua công lực khôi phục thật sự quá chậm.” Đây mới là điều nàng thật sự phiền não, cứ theo tốc độ này biết đến khi nào thì nàng mới có thể ra khỏi Linh Tiêu cung, thực là buồn bực.
Trưởng lão cười: “Thiên cung có một suối Ngự tâm, đối với trị liệu nội thương có rất hiệu quả, giữa tháng chính là đại thọ của Thiên đế, Linh Tiêu cung chúng ta hiển cũng tới Thiên cung tham dự , đến lúc đó hãy để đại hộ pháp dẫn ngươi đi theo.”
“Dạ được.” Phất Dao lên tiếng trả lời. Kỳ thật trước giờ nàng đối với Thiên cung thiếu đi sự quan tâm. Cho dù có vô số mỹ tửu giai hào nhưng chỉ cần nghĩ đến một đống lễ nghi phiền phức thì không còn phấn khởi. Cho nên lần này vì chữa thương, nàng quyết định đem nó vứt qua một bên.
“Còn có suối nước nóng thần kỳ như vậy ư?” Tử Vi ngạc nhiên hỏi.
“Ừ. Thiên cung tồn tại từ thời thời thượng cổ lâu đời nhất, khi đó còn là cung điện của Thượng cổ thần ma, dĩ nhiên có rất nhiều vật thần kỳ.” Huyền Túc lơ đễnh nói.
Giờ phút này Lưu Diên vô cùng gian tà nhìn chằm chằm mặt Huyền Túc, bỗng nhiên giả vờ cực kỳ sợ hãi hỏi: “Huyền Túc, mặt ngươi xảy ra chuyện gì? Sao giống như dấu vết bị người ta đánh?”