Vu Hạ cụp mắt xuống, hóa ra cậu ấy lại ưu tú như vậy.
Trong hành lang gió thổi hơi lạnh, suy nghĩ của Vu Hạ cũng bay theo chiều gió.
Thấy Vu Hạ không phản ứng, Tống Dao cười: “Chờ lát nữa trở về, tớ giới thiệu cậu với các cậu ấy.”
Vu Hạ cụp mắt xuống, cô thừa nhận, trong lòng cô có chút mong chờ. Qua vài giây, cô gật đầu chân thành mở miệng nói: “Cảm ơn cậu Tống Dao.”
“Không cần khách khí, tới văn phòng rồi, chúng ta vào thôi.”
—
Đối với lời nói của Giang Bình Dã, Quý Thanh Dư từ chối cho ý kiến, thẳng đến khi Tống Dao cùng Vu Hạ rời đi, cậu mới từ trên bàn đứng dậy, mắt hơi rũ xuống, khóe mắt hồng hồng, một bộ dáng ngủ không đủ giấc.
Thấy thế, Giang Bình Dã liếc cậu một cái, tựa vào trên ghế cười nói: “Cậu hôm qua lại chơi game cả đêm?”
Quý Thanh Dư nhìn cậu một cái: “Chơi game cái rắm, tôi học bài.”
Giang Bình Dã như nghe được một cái gì đó không thể tin được, hừ cười: “Quý đại thần cũng cần thức đêm học sao? Cậu đây là muốn quyết tâm cuốn chết chúng tôi?”
“Cái rắm.” Quý Thanh Dư cười lạnh: “Các cậu nghỉ hè đều học bù, tôi không học, không thức đêm học thì chờ đứng cuối bảng sao?”
Giang Bình Dã: “……..”
Nhìn xem đây là đang nói tiếng người sao? Người khác học một tháng mới xong, tên chó này chỉ cần học một đêm là xong rồi, cậu nghi ngờ cậu ta Versailles(*) cũng không quá đáng chứ?”
(*)Versailles: địa danh nổi tiếng của Pháp.Ở đây trong tiếng Trung phiên âm là (fán er sài) nghĩa là khoe khoang:)))
“ Hạt giống của Bắc Thanh lại có thể đứng cuối sao, mới một học kỳ của trung học giáo viên đã mang cậu đi tham gia cuộc thi người máy, đây chính là muốn cho cậu học theo con đường này.”
“Ai biết được.” Quý Thanh Dư thần sắc mệt mỏi trả lời, nhìn không ra rốt cuộc cậu có hứng thú hay không.
Giang Bình Dã chậc nhẹ một tiếng: “Học bá thật là trâu.”
Giang Bình Dã với Quý Thanh Dư học cùng lớp ở cấp hai, đó là sau khi Quý Thanh Dư chuyển sang lớp của họ.
Từ trước Giang Bình Dã bình thường có chút nổi bật, cũng tự xưng là con nhà người ta, nhưng ngay khi Quý Thanh Dư xuất hiện liền cướp mất sự nổi bật của cậu, lúc đầu cậu không phục, sau lạ bị sự thật vả mặt một cái, cậu mới biết được thiên tài cùng người thường không giống nhau, không phục cũng không được.
Không quá vài phút, Tống Dao cùng Vu Hạ một người ôm mấy quyển sách trở về, Vu Hạ đặt ở trên bàn.
Tống Dao kéo tay cô: “Giới thiệu với các cậu đây là bạn tốt của tớ, Vu Hạ.”
Giang Bình Dã vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia cười: “Nhanh như vậy liền trở thành bạn tốt rồi?”
Nói xong còn liếc Vu Hạ một cái: “Bạn học mới, người này đầu óc đơn giản, nói thẳng ra là có chút ngốc, mong cậu bỏ qua nhé!”
“Giang Bình Dã!!!”
Quý Thanh Dư giương mắt nhìn qua, như là đã sớm quen với việc tranh cãi ầm ĩ của hai người kia, tầm mắt chậm rãi nhìn lên khuôn mặt của Vu Hạ, thản nhiên đánh giá.
Cảm nhận được có người đang nhìn, tim Vu Hạ đập có chút loạn nhịp, vô thức bấu chặt vào ống tay áo.
Thiếu niên như là vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn mang theo chút lười biếng: “Không cần giới thiệu, tôi biết cậu ấy.”
Tim Vu hạ đập mạnh nhảy dựng lên, cảm giác kia không thua gì lần đầu tiên chơi trò tàu lượn siêu tốc đưa cô lên điểm cao nhất, trái tim như đang mắc ở cổ họng.
Lại kí©h thí©ɧ mong chờ.
Chẳng lẽ cậu vẫn còn nhớ rõ mình?
Vu Hạ gắt gao bấu chặt ống tay áo, tim đập thình thịch, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Dao cũng bất ngờ ngoài ý muốn, buông tay đang nắm áo Giang Bình Dã ra quay đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Các cậu quen nhau?”
Ánh mắt Quý Thanh Dư ảm đạm nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Vu Hạ, chợt thấy một tia quen thuộc, sau đó cười: “Bạn cùng bàn mới, làm sao mà không biết?”
Nháy mắt trái tim Vu Hạ như chìm vào đáy biển.
Cô nhẹ nhàng mấp mím môi, lông mi khẽ cụp xuống, cố gắng che giấu vẻ mất tự nhiên của mình.