“ Em chào cô Ngô ạ.”
Ngô Thái Ngọc gật đầu:
“ Vu Hạ đúng không? Cô trước đó ở phòng của chủ nhiệm Lý đã xem qua bảng điểm của em, là một học sinh tốt, hoan nghênh em gia nhập lớp 11-1.”
Vu Hạ khẽ cười:
“ Cảm ơn cô Ngô ạ.”
Đang nói chuyện, tiếng chuông reo kết thúc giờ đọc buổi sáng, bên trong phòng hoc cũng lần lượt yên tĩnh dần, có không ít ánh mắt đều nhìn về hướng Vu Hạ.
Ngô Thái Ngọc đứng trên bục giảng, khí chất của một giáo viên giàu kinh nghiệm liền hiện ra:
“ Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, cũng là ngày đầu phân khoa của các em, lớp chúng ta đa phần đều là những gương mặt quen thuộc, cô sẽ không tự giới thiệu bản thân nữa.”
Nói xong, Ngô Thái Ngọc giơ tay về phía Vu Hạ:
“ Đây là bạn học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta học kỳ này, chúng ta cùng hoan nghênh bạn một chút.”
Vừa dứt lời, phía dưới liền vang lên một tràng vỗ tay, ánh mắt cả lớp đều tụ tập trên người Vu Hạ.
Vu Hạ không quá quen với cảnh này, chỉ cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng rần lên, vô ý thức nhéo ống tay áo.
Tiếng vỗ tay kết thúc, Vu Hạ giới thiệu một cách đơn giản:
“ Chào mọi người, mình là Vu Hạ, Hạ trong mùa hè.”
Nói xong, Ngô Thái Ngọc để cô tự chọn vị trí, sau đó sẽ dựa theo thành tích thi hàng tháng để sắp xếp vị trí ngồi.
Vu Hạ nhìn lướt qua bố cục lớp, tổng cộng có 3 tổ, chỉ còn lại một bàn cuối cùng ở tổ giữa, cô trực tiếp đeo cặp đi tới hang cuối cùng ngồi xuống.
Phía trước cô là một nam một nữ, bạn nữ tóc dài buộc cao nửa đầu, được cột bằng chiếc dây nơ màu đỏ, nhìn qua khéo léo tinh xảo.
Sau khi Vu Hạ ngồi xuống, bạn học phía trước liền quay đầu lại cười cười:
“ Xin chào, mình là Tống Dao.”
Nói xong liền đưa cho Vu Hạ một viên keo vị nho.
Vu Hạ sửng sốt chớp mắt, cười nhỏ giọng nói:
“ Cảm ơn.”
Vừa dứt lời, chuông vào học liền vang lên chói tai, tiết đầu tiên là Toán học, Ngô Thái Ngọc đứng ở trên bục giảng:
“ Lấy sách Toán ra, hôm nay cô sẽ giảng về hai bài bắt buộc.”
Vu Hạ còn chưa kịp đi nhận sách giáo khoa, đành phải lấy ra quyển vở ghi chép, dự định vừa nghe vừa ghi nhớ.
Mới vào học được một nửa giờ, cửa lớp đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là một thanh âm mát lạnh lại có chút tùy ý lười biếng:
“ Báo cáo…”
Bài giảng bị buộc phải dừng lại, Ngô Thái Ngọc cau mày, liếc mắt nhìn người ngoài cửa:
“ Em vẫn còn biết đi học à?”
Nghe ngữ khí hiển nhiên là biết người tới là ai.
“ Quý Thanh Dư lần sau nếu như học được nửa buổi mà em mới chịu đến, thì lần sau không cần tới nữa!”
Vu Hạ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua.
Thiếu niên mặc một bộ đồng phục màu xanh lam đậm, dáng người thẳng tắp, khóa áo kéo đến dưới ngực, cặp sách đeo một bên vai đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt vẫn đẹp trai như trước.
Thấy rõ mặt của anh, Vu Hạ không nhịn được hô hấp liền ngưng lại.
Là người tối hôm qua mình gặp.
Quý Thanh Dư tùy ý đáp lời:
“ Đã rõ thưa cô Ngô, em ngồi ở đâu ạ?”
Ngô Thái Ngọc tức giận trừng anh:
“ Em đến muộn lại còn muốn ngồi đâu à? Tự mình tìm chỗ trống, đừng chậm trễ cô giảng bài!”
Từ đầu lớp 10, Ngô Thái Ngọc chính là chủ nhiệm lớp của Quý Thanh Dư, Quý Thanh Dư học rất tốt, cũng rất không tuân theo quy củ, các giáo viên đối với anh vừa yêu lại vừa hận.
Quý Thanh Dư chậm chạp đáp lời:
“ Vâng ạ…”
Vẫn chưa lấy lại tinh thần từ việc vừa nãy, Vu Hạ trơ mắt nhìn Quý Thanh Dư bước tới, từng bước một đi tới bên cạnh cô.
Thình thịch thình thịch….
Tim Vu Hạ đập theo tần suất nhịp chân của anh, nhịn không được đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên có chút gấp, đối với cô mà nói, hôm nay chính là bất ngờ ngoài ý muốn lớn nhất.
Trong nháy mắt Quý Thanh Dư kéo ra cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống, thế giới của cô giống như vào thời khắc này dừng lại.