Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Dài

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong ấn tượng của cậu, người bạn cùng bàn mới này sẽ kiên nhẫn chỉ bài cho người khác, cũng sẽ chăm chỉ vì lớp mà làm việc, thỉnh thoảng cũng đùa vui vài câu với các bạn học cùng lớp. Không biết có phải cậu suy nghĩ nhiều rồi hay không, nhưng tới lượt mình lại luôn cảm thấy mọi thứ trở nên khác, giống như có một lớp màng mỏng ở giữa không thể buông bỏ được.

Nhưng rõ ràng là cậu đối với cô......hình như cũng không tệ? Ít nhất cũng giống Tống Dao.

Vu Hạ mấp máy môi, nắm chặt ví tiền nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Giữa tháng mười, thành phố Lâm Giang đã bước vào thu, nhiệt độ giảm mạnh vào ban đêm, gió đêm mát mẻ khiến lá cây hai bên đường phát ra tiếng xào xạc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu nhẹ qua những ngọn cây.

Cứ như vậy giằng co vài giây, Quý Thanh Dư bỗng nhiên cười ra tiếng tiện tay cầm áo khoác ném cho cô: “Đi thôi, nếu muộn hơn ký túc xá sẽ đóng cửa.”

Vu Hạ không hề phòng bị, đột nhiên bị chiếc áo khoác màu đen kia ném vào l*иg ngực. Cô sửng sốt một chút, vô thức ngửi thấy mùi hương trên áo khoác.

Cô ôm áo khoác có chút không hiểu: “Vậy tiền xe......”

Quý Thanh Dư mỉm cười nhìn về phía trường học: “Không cần trả, tôi không có thói quen để cho con gái trả tiền.”

“......”

Vu Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác trên tay, có lẽ vì Quý Thanh Dư đã cầm trên tay rất lâu nên cô vẫn mơ hồ cảm nhận được hơi ấm còn xót lại trên áo khoác.

Cô chớp mắt.

Nếu Quý Thanh Dư không cần cô trả tiền taxi nên cô giúp cậu cầm áo khoác một lát......hình như cũng không bị thiệt.

Nghĩ đến đây Vu Hạ liền ôm áo khoác, nhấc chân đuổi theo bước chân của Quý Thanh Dư.

Vào thời điểm này, sân trường dường như không có người, chỉ có vài ngọn đèn ở dưới tầng ký túc xá của nữ sinh.

Vu Hạ chậm rãi đi sau lưng Quý Thanh Dư, tựa hồ cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, lần đầu tiên cô chủ động mở miệng: “Giang Bình Dã và Tống Dao làm hòa rồi sao?”

Quý Thanh Dư ‘ừ’ một tiếng: “Xem là vậy đi.”

Bắt đầu từ khi học cấp hai cậu sớm đã quen với việc thấy Giang Bình Dã và Tống Dao cãi nhau hàng ngày, hòa giải đều là trong dự kiến.

“Nhưng mà.” Quý Thanh Dư dừng bước, xoay người nhìn qua không chút để ý cười: “Lần này bọn họ có thể làm hòa, không thể không có công của cậu.”

Vu Hạ cúi đầu, cô biết Quý Thanh Dư đang nói chính là chuyện cô lén báo tin.

Nhưng......Cô cũng là vì muốn Tống Dao và Giang Bình Dã có thể làm hòa, nên coi như đó là một lời nói dối trắng trợn đi.

Tầm mắt Quý Thanh Dư dừng trên người Vu Hạ, giây tiếp theo nhìn chiếc áo khoác ném cho cô mặc, giờ phút này lại được cô gấp cẩn thận ôm vào lòng.

Chóp mũi của thiếu nữ bị gió lạnh làm cho đỏ bừng, chiếc áo dệt kim mỏng mặc bên ngoài váy không đủ sức chống chọi với cơn gió lạnh giảm xuống vài độ vào ban đêm.

Cậu không biết nên tức giận hay buồn cười: “Áo khoác là đưa cho cậu mặc, cậu ôm nó làm gì?”

“......”

Vu Hạ nhất thời yên lặng, là cho cô.....mặc sao?

Ngay tại lúc cô đang không biết trả lời, vừa hay nhìn thấy cách đó không xa Trương Nguyệt Như đang đi về phía cửa ký túc xá.

Đồng thời tầm mắt của Trương Nguyệt Như cũng nhìn lại về phía này, cô như đang ôm củ khoai lang nóng liền nhanh chóng nhét áo vào ngực Quý Thanh Dư: “Tớ nhìn thấy bạn cùng phòng, cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tớ về, tớ đi trước đây.”

Nói xong Vu Hạ cúi đầu chạy như bay về dưới tầng ký túc: “Trương Nguyệt Như.”

“Vu Hạ.” Trương Nguyệt Như nhìn thấy cô cùng Quý Thanh Dư ở cùng nhau ánh mắt có chút tối sầm xuống, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì: “Sao bây giờ cậu mới trở về.”

Tim Vu Hạ đập loạn xạ, cô vô thức quay đầu nhìn Quý Thanh Dư lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Hôm nay sinh nhật Tống Dao cho nên trở về hơi muộn.”

Theo tầm mắt Vu Hạ, Trương Nguyệt Như liền nhìn thấy được phía sau cách đó không xa Quý Thanh Dư vẫn còn đang đứng ở trên sân trường.
« Chương TrướcChương Tiếp »