Chương 49

Có lẽ là nhìn ra thắc mắc của cô, Quý Thanh Dư buông chân đứng dậy đi tới: “Tống Dao uống rượu nên Giang Bình Dã đưa cậu ấy về nhà rồi, vừa đúng lúc phòng bao hết thời gian các bạn học khác cũng đi rồi.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, giọng nói của thiếu niên trước sau như một đều mát lạnh dễ nghe, có chút khàn nhẹ kí©h thí©ɧ màng nhĩ và khấy động nhịp tim cô.

Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô mấy giây, sau đó lấy áo khoác treo trên móc ở phía sau: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Vu Hạ gật đầu.

“Cậu quay về trường học hay là về ngõ Thanh Bình?”

“Trường học.”

Quý Thanh Dư gật đầu không nói nữa. KTV cách trường học hơi xa một chút, ra tới cửa Quý Thanh Dư trực tiếp gọi một chiếc taxi.

Cậu mở cửa xe trước rồi quay đầu nói: “Lên xe.”

Vu Hạ sững sờ không hiểu được ý tứ gì, trường học và ngõ Thanh Bình cũng không có tiện đường. Hơn nữa cô thấy có biển báo trạm xe buýt gần đó nên dự định ngồi xe buýt trở về

Quý Thanh Dư kiên nhẫn giải thích: “Tôi đưa cậu về trường.”

Vu Hạ khoát tay: “Không......không cần đâu, tớ tự đi xe buýt là được rồi.”

Thấy thế Quý Thanh Dư bất đắc dĩ cười, cậu thấp giọng gọi tên cô: “Vu Hạ.”

“......”

“Cậu sợ cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt người.”

Ban đêm, đèn đường lúc này mới lên.

Vu Hạ vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh đêm ở Lâm Giang, thành phố Lâm Giang có thể coi là khu vực rất phát triển trong năm nay. Ngoài ra KTV này còn nằm trong khu vực sầm uất, hai bên đường có rất nhiều tòa nhà cao tầng, những ánh đèn nhỏ hòa vào nhau thành một biển ánh sáng rực rỡ. Ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng đều ảm đạm đi vài phần.

Trên xe taxi, Vu Hạ và Quý Thanh Dư ngồi ở hai ghế phía sau. Sau khi lên xe Quý Thanh Dư liền dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Vu Hạ lần đầu tiên cùng Quý Thanh Dư ở chung một không gian chật hẹp như vậy. Giống như ngồi trên đống than, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn vài phần.

Không gian bên trong xe taxi nhỏ và chật hẹp, năm giác quan của con người đặc biệt trở nên rõ ràng trong bóng tối, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng của Quý Thanh Dư cũng không thể thoát khỏi tai của cô.

Chiếc ghế bên cạnh cô khẽ lún xuống theo những chuyển động nhỏ của Quý Thanh Dư, giống như trái tim cô không biết từ lúc nào cũng nhẹ nhàng chìm xuống.

Chỉ trải qua mười mấy phút ngắn ngủi trên xe mà Vu Hạ giống như trải qua một thế kỷ dài vậy, cô ghét tâm trạng thận trọng lúc này và mong xe có thể nhanh đến nơi, nhưng cũng lưu luyến khoảng thời gian khó khăn lắm mới có được này. Trong lúc nhất thời đã bị mắc kẹt sâu trong những cảm xúc rối ren và mâu thuẫn không thể thoát ra được.

Mười năm phút sau, xe taxi dừng ở cổng trường Nhất trung Lâm Giang.

Quý Thanh Dư thanh toán tiền rồi cùng Vu Hạ xuống xe.

Vu Hạ nhìn xe taxi rời đi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Cậu không về nhà à?”

Quý Thanh Dư cởϊ áσ khoác cầm áo bằng một tay đứng dưới ánh đèn đường, nhìn không rõ vẻ mặt của cậu: “Đưa cậu về trường học trước.”

Vu Hạ chớp mắt, có chút ngơ ngác không biết phải làm sao, cô lấy vài tờ tiền lẻ trong ví ra: “Cái kia......Tiền xe vừa nãy để tớ trả một nửa cho.”

Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô vài giây liền lập tức cười khẽ.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt không giống như đang đùa giỡn, giọng cậu trầm thấp: “Vu Hạ.”

Giọng nói thiếu niên chậm rãi, lời nói rõ ràng: “Cậu với ai cũng đều khách sáo như vậy sao?”

Đèn hai bên đường mờ ảo, ánh sáng vàng ấm áp đổ xuống vô hình tạo thêm cho người ta cảm giác mơ hồ.

“Cái gì?” Vu Hạ không hiểu ý của cậu, tiếng hít thở dường như át đi tiếng nhịp tim.

Dừng vài giây, tầm mắt Quý Thanh Dư dừng trên chiếc váy mỏng manh của cô, cười khẽ: “Hay là chỉ khách sáo với tôi?”