Rất nhanh chỉ thị biến thành đèn xanh cho người đi bộ, Quý Thanh Dư đi được hai bước mới phát hiện Vu Hạ vẫn còn đứng yên tại chỗ. Anh quay đầu lại nhìn, nhắc cô: “Vu Hạ.”
Vu Hạ lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên nhìn anh.
Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt: “Đèn xanh rồi, đi thôi.”
Vu Hạ lúc này mới ý thức được mình đang đợi đèn xanh lại có thể phân tâm, cô khẩn trương chạy hai bước tới, cùng nhau xen lẫn trong đám người đi qua.
Chính lúc này ngay khi sắp đến vỉa hè đối diện, phía bên tay phải đột nhiên có một chiếc moto rẽ vào.
Vu Hạ chỉ cảm thấy cổ tay mình bị một người túm lấy, không đợi cô phản ứng lại lưng đã bị chạm vào quần áo của người phía sau, gáy trực tiếp đập vào ngực anh. Trong nháy mắt, cô như bị bao vây trong hương thơm của bồ kết.
Làn gió nhẹ chạng vạng tối dường như ở thời khắc này dừng lại.
Sửng sốt trong nháy mắt, lông mi Vu Hạ run run, đầu của cô còn đang tựa vào ngực Quý Thanh Dư.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt này thính giác của cô vô cùng nhạy bén, ở một chỗ tiếng còi xe ồn ào náo nhiệt cùng với âm thanh phức tạp của người trong đô thị, Vu Hạ lại chuẩn xác bắt được hai tiếng âm thanh lực dồn dập “thình thịch”.
Không rõ là của cô hay Quý Thanh Dư.
Vu Hạ bối rối mà kéo ra khoảng cách với Quý Thanh Dư, ánh mắt trốn tránh cực lực che dấu vẻ mất tự nhiên của mình: “Cảm.... cảm ơn.”
“Ừm”. Quý Thanh Dư không nặng không nhẹ đáp: “Không có việc gì, đi thôi.”
Vu Hạ vội vàng theo sau, trên đường đi đầu óc của cô đều bối rối. Cô vừa mới giống như ở trong l*иg Quý Thanh Dư đợi vài giây, Quý Thanh Dư có phải sẽ cảm thấy cô không có dè dặt?
Khi hai người chậm rì rì đi đến đầu ngõ, Quý Thanh Dư một lần nữa mở miệng: “Trời sắp tối rồi, nhà cậu sống chỗ nào thuận đường đưa cậu về.”
Trái tim Vu Hạ hoảng hốt, thuận miệng nói dối: “Không cần đâu, tớ quên mang chìa khóa, mẹ tớ nhắn tin bảo tớ đứng đây chờ bà ấy cùng về nhà.”
“Không mang theo chìa khóa.”Quý Thanh Dư tinh tế thưởng thức mấy chữ này một lát, sau đó cười cười cùng Vu Hạ tạm biệt xoay người đi theo đường đối diện.
Nếu cậu nhớ không nhầm trong lời nói Vu Hạ tan học hình như còn quay về nhà lấy đồ.
Quý Thanh Dư không nghĩ lại nhiều, tiện tay vứt hộp kem vào thùng rác cách đó không xa.
Đối diện đường lớn.
Vu Hạ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đi theo cái bóng dáng cao ngất kia nhìn thấy Quý Thanh Dư giơ tay nhắm chuẩn thùng rác, cổ tay hơi giật giật, hộp nhựa vẽ một đường parabon hoàn mĩ trong không khí cuối cùng vững vàng lọt vào thùng rác.
Chỉ có khi đối diện với bóng lưng anh, cô mới quang minh chính đại nhìn về phía anh.
Không biết có phải trả giá cho việc nói dối hay không, Vu Hạ thật sự gặp được Vương Nguyệt Mai ở đầu ngõ, còn có Trương Văn Đông. Đây là lần thứ hai cô gặp Trương Văn Đông đưa Vương Nguyệt Mai về nhà.
Thời điểm Vu Hạ đi tới Trương Văn Đông cười nói với Vương Nguyệt Mai cái gì đó, nhìn thấy cô đang đứng đằng sau vẻ mặt trở nên có chút vi diệu muốn nói nhưng lại thôi. Vương Nguyệt Mai vẻ mặt cũng trông hơi mất tự nhiên.
Trong nháy mắt đó, Vu Hạ cảm thấy mình giống như là một cái bóng đèn lớn, là gánh nặng của Vương Nguyệt Mai, cô là người ngoài không thể hòa hợp với hai người bọn họ.
Thấy thế Trương Văn Đông mở miệng trước: “Tiểu Hạ Hạ tan học rồi hả? Đã ăn tối chưa, chú mang con đi ăn nhé?”
Vu Hạ dùng sức lắc đầu hai cái: “Không cần đâu chú, con đã ăn rồi hai người cứ tiếp tục nói chuyện con đi về trước.”
Nói xong, chạy thật nhanh tiến về phía trong ngõ nhỏ.
Không được bao lâu Vương Nguyệt Mai từ ngoài trở về, gõ cửa phòng cô: “Tiểu Hạ.”
Vu Hạ dừng bút thản nhiên đáp lời: “Sao vậy mẹ?”
“Con thực sự đã ăn rồi sao?
Vu Hạ theo bản năng sờ cái bụng đang kêu gào, mở miệng: “Ăn rồi ạ!”