Chương 4

Quý Thanh Dư ngồi xuống, thoải mái dựa lưng vào ghế, hai chân dài duỗi thẳng ở bên cạnh bàn, cười nhạt: “Hết lạnh rồi, có đồ uống là tốt rồi, lần sau tự mình đi lấy.”

“Được được được, thường cũng được, ai bảo bố Quý của tôi đi lấy cho tôi chứ!”

Cách một bàn, Vu Hạ cầm chai Bắc Băng Dương lạnh trong tay đầy mồ hôi.

Cô cẩn thận nhìn sang, nương theo ngọn đèn thấy rõ bàn bên cạnh, nam sinh ngoài cùng kia vừa nãy nhường chai Bắc Băng dương cho cô.

Nam sinh có làn da trắng, đường nét trên khuôn mặt lưu loát, khuôn mặt rõ ràng, đang nghiêng dầu nghe người đối diện nói, khóe miệng thàn nhiên nhếch lên đẹp trai tùy tiện.

Đây vốn là bộ dáng của thiếu niên nên có. Tim Vu Hạ đập nhanh nghĩ như vậy.

Anh họ Quý sao? Dáng vẻ thật đẹp, họ nghe rất hay.

Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Vu Hạ, Quý Thanh Dư lơ đãng nhìn sang.

Tầm mắt chạm nhau 0,01 giây liền rời đi, chột dạ cầm chai Bắc Băng Dương mà tim đập như sấm.

Giang Bình Dã thấy thế huých Quý Thanh Dư một cái: “Nhìn đi đâu vậy?”

Quý Thanh Dư nhếch môi, chậm rãi thu hồi tầm mắt: “Không có việc gì.”

Tiếng nói sạch sẽ trong suốt.

Kế tiếp vài phút, bàn bên cạnh vẫn cười nói trêu chọc như trước, mà Vu Hạ nắm chai Băc Băng Dương như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhìn bát mì vẫn chưa ăn xong cầm chai nước đứng dậy vội vàng đi.

Vu Hạ cũng không biết miêu tả cảm giác lúc đó, chính là cảm thấy tim mình đập nhanh, hô hấp cũng không bình thường, không biết nên nói như nào.

Cho đến rất lâu về sau, Vu Hạ vẫn có thể nhớ rõ tiếng tim đập của mình lúc ấy___

Cùng với tiếng rung động rộn ràng lúc này.

Suốt cả đường Vu Hạ cầm theo chai nước Bắc Băng Dương lạnh trở về nhà, lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi, cô đẩy cửa vào thì thấy Vương Nguyệt Mai ngồi ở bàn tròn phòng đợi cô.

Theo bản năng cô liền giấu chai nước ra phía sau, lên tiếng:

“ Mẹ”.

“ Con còn biết đường trở về à? Con đi đâu mà mẹ gọi điện thoại cho con nhiều lần sao không được? Bản lĩnh lớn rồi phải không, nói con mấy câu mà đã học cách ra khỏi nhà rồi sao?”

Vu Hạ cụp mắt, cúi đầu giải thích:

“ Con không có, con… chỉ là đói bụng nên đi ra đầu ngõ ăn một bát mì.”

Có lẽ thấy thái độ nhận sai thành thật của Vu Hạ nên sắc mặt của Vương Nguyệt Mai cũng dịu xuống một ít, bà liếc mắt nhìn Vu Hạ:

“ Phía sau con giấu cái gì vậy, lấy ra đây!”

Do dự một lúc, Vu Hạ mới cẩn thận đem chai Bắc Băng Dương ở phía sau ra, cô giải thích:

“ Con không tiêu tiền lung tung, ban nãy ăn bị sặc ớt nên con mới…”

“ Được rồi.”

Vương Nguyệt Mai liếc cô một cái:

“ Mẹ chưa không mắng con, con khẩn trương cái gì, không phải chỉ là một chai nước thôi sao, ai không biết lại tưởng rằng mẹ ngược đãi con!”

Vu Hạ cúi đầu mím môi không nói gì, cố gắng che đậy sự xa cách trong mối quan hệ mẹ con này.

Đã hơn hai năm kể từ ngày Vu Cường gặp chuyện, trong lúc trốn đông trốn tây rồi lại quay về xin tiền mấy lần, mỗi lần đều gây ầm ĩ một trận mới chịu đi. Lần gần nhất là ba tháng trước, Vương Nguyệt Mai uy hϊếp ông ta nếu không đi sẽ báo công an, Vu Cường mới chịu đi.

Mỗi lần sau khi Vu Cường trở về ầm ĩ, Vương Nguyệt Mai đều sẽ mang cô đi chuyển nhà, lần này Vương Nguyệt Mai quyết tâm muốn thoát khỏi ông ta, nên mới không ngại đường xá xa xôi đến thành phố Lâm Giang.

Vương Nguyệt Mai kết hôn sớm, hiện tại cũng chỉ mới 35 tuổi, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, sau khi ly hôn người theo đuổi cũng không ít, nhưng phần lớn bởi vì bà mang theo Vu Hảo nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Có một lần, Vương Nguyệt Mai uống say, ôm cô vừa khóc vừa lên án, nói bà nợ hai cha con nhà cô, nửa đời trước bị Vu Cường hủy hoại, nửa đời sau sợ là sẽ bị cô hủy hoại.