Chương 39

Vừa rẽ vào góc cầu thang, Vu Hạ cách tấm cửa kính liền nhìn thấy bóng dáng của Quý Thanh Dư.

Nam sinh mặc đồng phục trắng ngắn tay, trên khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác màu xanh lam, vai đeo balo một bên, thân hình cao lớn.

Cậu đút hai tay vào túi quần dựa nửa người vào bồn hoa, mái tóc rối bù xù lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn. Mà lúc này, anh đang uể oải nhìn cô qua tấm cửa kính.

Hai người Vu Hạ cùng Tống Dao vừa mới đi xuống bậc thang Giang Bình Dã liền đã phát hiện ra các cô: “Tống Dao, Vu Hạ bên này!”

Cùng lúc đó tầm mắt Quý Thanh Dư cũng nhìn qua hướng các cô.

Không biết có phải bởi vì vừa mới bất ngờ nhìn nhau qua cửa kính hay không, Vu Hạ không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Quý Thanh Dư.

Cô vẫy tay với Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã xem như chào hỏi.

Chờ hai người đến gần, Giang Bình Dã đã lại nghênh đón: “Đều dọn dẹp xong rồi?”

Vu Hạ gật đầu: “Dọn dẹp xong rồi, cám ơn các cậu đã qua đây.”

Giang Bình Dã: ‘Không cần cảm ơn, tôi cùng lão Quý bị chặn lại ở dưới tầng cũng không giúp được cái gì.”

“Vậy cũng muốn cảm ơn các cậu đã đặc biệt qua đây một chuyến.” Vu Hạ mím môi, tầm mắt nhìn nhanh qua Quý Thanh Dư rồi quay trở lại, chớp mắt tim đập rối loạn: “Tớ mời các cậu ăn kem cuộn nhé!”

Giang Bình Dã nghe vậy khoát tay: “Để con gái mời thì nào còn là đạo lý nữa!”

Nói xong còn huých bả vai Quý Thanh Dư một cái: ‘Tôi nói đúng không lão Quý!”

Đôi mắt Quý Thanh Dư thâm thúy, con ngươi tối đen nhìn không ra cảm xúc, giọng nói không nặng không nhẹ ừ một tiếng.

“Vậy đi thôi, cổng trường mới mở một tiệm bán kem cuộn ngày hôm qua, Tống Dao nói muốn đi ăn thử hôm nay vừa đúng lúc cùng nhau đi.”

Mấy người đi tới cổng trường, tiệm bán kem cuộn của một dì chuẩn bị đóng cửa, sau khi Giang Bình Dã và Tống Dao thuyết phục mới đồng ý làm cho các cô bốn phần.

“Hạ Hạ cậu muốn ăn vị gì?”

Vu Hạ suy nghĩ hai giây: “Vị dâu tây đi.”

Tống Dao gật đầu ghi nhớ, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Còn cậu?”

“Co-ca.”

Tống Dao quay đầu nói hai vị của Vu Hạ và Quý Thanh Dư chọn nói cho dì. Sau đó cùng với Giang Bình Dã hai người kẻ sướиɠ người ca làm cho dì bán kem cuộn ngơ ngác, thấy Tống Dao miệng ngọt còn cho thêm hai thìa mứt hoa quả vào.

“.......”

Vu Hạ đứng một bên không biết là đang hâm mộ cái gì, tóm lại là trước khi làm bạn với Tống Dao chưa từng trải qua cảm xúc như vậy.

Tống Dao nhiệt tình, hoạt bát, hào phóng, xinh đẹp, tốt bụng, dường như cô dùng tất cả nhưng từ ngữ tốt đẹp khi nghĩ đến con người cậu ấy. Mà cô tự ti hướng nội, không có cảm giác tồn tại, thứ cô có được duy nhất từ trước đến nay là thành tích. Mà ở đây nhiều người xuất sắc trong lớp như vậy cũng không đáng được nhắc đến.

Cho đến thật lâu về sau, Vu Hạ cũng không hiểu vì sao lúc ấy Tống Dao lại chọn cô làm bạn.

Sau khi kem cuộn được làm xong, mấy người vừa ăn kem vừa đi về nhà. Tới cái đèn xanh đèn đỏ thứ hai, bốn người chia làm hai đường, Giang Bình Dã đưa Tống Dao về. Mà bên này cô cùng Quý Thanh Dư tiện đường liền cùng nhau đi về hướng ngõ Thanh Bình.

Không có Tống Dao và Giang Bình Dã kéo bầu không khí, Vu Hạ và Quý Thanh Dư càng trở nên trầm mặc. Dọc theo đường đi cả hai người đều im lặng giống như đột nhiên từ ngồi cùng bàn trở thành hai người xa lạ.

Vu Hạ không tập trung ăn hộp kem cuộn, nhưng vị dâu tây một chút cũng không thấy, chỉ cảm thấy vị lạnh buốt.

Rẽ qua giao lộ này, xa xa có thể nhìn thấy đầu ngõ, qua tiếp một cái đèn xanh đèn đỏ có thể thấy ngõ Thanh Bình ở gần.

Lúc chờ đèn đỏ, Vu Hạ ăn xong hộp kem liền ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Hộp nhựa đập vào thùng rác phát ra tiếng “leng keng”, Quý Thanh Dư rũ mắt liếc sang nhìn một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.