Chương 37

Không giống các chức vụ phải nịnh nọt lấy lòng như lớp phó trưởng, bí thư liên đoàn linh tinh gì đó bình thường thỉnh thoảng phải đi họp ban cán bộ, nhiều người trong lớp đều tranh giành bầu cử.

Giang Bình Dã nóng lòng muốn tranh cử cán bộ môn thể dục liền quay đầu kéo phiếu cho mình: “Lão Quý, Vu Hạ lát nữa nhớ bỏ cho tôi một phiếu!”

Vu Hạ mỉm cười tay ra hiệu dấu “ok” cho cậu.

Quý Thanh Dư nâng mi mắt lên, tựa vào ghế phía sau lưng nghiên đầu nhìn cậu. Suy nghĩ một hồi lâu, giọng điệu vừa thản nhiên vừa kiêu ngạo: “Gọi bố đi, tâm trạng tốt hơn sẽ bỏ cho cậu một phiếu.”

“......” vẻ mặt Giang Bình Dã suy sụp trong nháy mắt, “Cậu là con người?”

“......”

Không qua mấy phút, Giang Bình Dã lại quay đầu lại cợt nhả: “Sắp bỏ phiếu rồi, bố Quý nhớ bỏ cho con một phiếu ạ!”

Giang Bình Dã chơi cùng Quý Thanh Dư từ hồi cấp hai, gọi đùa một tiếng “bố” này từ việc chơi game. Giang Bình Dã không phục nên muốn solo cùng Quý Thanh Dư nếu ai thua thì phải gọi người kia là bố. Kết quả rõ ràng, sau này trò đùa đó vẫn tiếp tục.

Quý Thanh Dư rút chân lại vươn vai, cúi đầu xé một mảnh giấy viết tên Giang Bình Dã như rồng bay phượng múa lên đó. Viết xong trực tiếp bỏ lên bàn: “Viết xong rồi.”

Giang Bình Dã: “Chính là bố Quý của tôi tốt nhất!” Nói xong quay đầu tiếp tục kéo phiếu cho mình.

Sau khi Quý Thanh Dư viết xong, Vu Hạ cũng cúi đầu xé ra một tờ giấy viết tên Giang Bình Dã lên trên. Cuối cùng bỏ phiếu kết thúc, Giang Bình Dã lấy được thắng lợi với số áp đảo 25 và 13 thuận lợi lên làm cán bộ môn thể dục.

Tống Dao bên này cũng không nhàn rỗi, có đến ba nữ sinh muốn làm cán bộ môn văn nghệ. Tiến lên bục giảng bỏ phiếu, cô ở bên dưới tự bỏ cho mình một phiếu.

Kết quả tranh cử cuối cùng cũng đã tới, số phiếu của Tống Dao và Lương Tư Kì bằng nhau, hai người chỉ có cách bỏ phiếu lại từ đầu.

Giang Bình Dã một bên viết tên, một bên nhỏ giọng nói: “Cậu đây là đang đối đầu với Lương Tư Kì sao!”

Tống Dao trợn mắt: “Cậu câm miệng đi, tớ chính là không tin tớ có thể thua con nhỏ đó, dù sao tuyển chọn là cán bộ môn văn nghệ, quan trọng nhất chính là so tài nghệ!”

Tống Dao nói lời này là có sức lực, cô từ nhỏ đã đi học khiêu vũ cổ điển, cả thân hình lẫn tài năng đều vượt trội hơn.

Lúc có kết quả bỏ phiếu lần hai, Tống Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lương Tư Kì ở trên lớp sức hút bình thường, cuộc bỏ phiếu hòa vừa rồi là do cô ta gây ra. Hiện tại thiếu một người cạnh tranh, số phiếu vừa rồi của người kia đều bỏ lên người Tống Dao, vững vàng đè ép Lương Tư Kì một điểm.

Cuối cùng trước khi tan tiết tự học, cán bộ theo thứ tự được quyết định.

Tiết tự học thứ hai Ngô Thái Ngọc không ở lại liền bố trí ra bài thi, giải thích những gì sẽ học vào sáng mai sau đó nộp lại. Vu Hạ thừa dịp lúc này đem bảng biểu thống kê thông tin gia đình mà sáng nay Ngô Thái Ngọc giao cho cô ra, dựa theo số thứ tự lần lượt đi qua lấy thông tin.

Trước khi tan học buổi chiều, Vu Hạ nói trước với Tống Dao rằng cô phải thu dọn lại phòng ngủ nên hôm nay không thể đi về cùng nhau được. Bỏ hết sách vở vào trong balo, Vu Hạ trước hết rời khỏi phòng học rồi trực tiếp trở về ngõ Thanh Bình.

Vu Hạ về lúc Vương Nguyệt Mai không ở nhà, cô thu dọn một ít quần áo vào hành lý, lại lấy mấy thứ sữa rửa mặt cùng khăn tắm, đồ vật linh tinh của cô không nhiều lắm. Phòng ngủ có sẵn chăn đệm nên cô cũng giảm được chút gánh nặng, lặt vặt cộng lại chỉ bằng hai túi.

Hôm nay là thứ tư, cuối tuần cô mới chuyển qua ở nên còn phải ở nhà ngủ hai tối nữa. Sau khi thu dọn xong Vu Hạ cẩn thận kiểm tra lại một chút, xác định không còn xót thứ gì mới trở về trường học.