Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Dài

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Động tác Quý Thanh Dư không ngừng lại, tầm mắt thản nhiên nhìn qua: “Không phải là muốn đem sách bài tập đến văn phòng sao?”

“.....”

Vu Hạ trong lòng bồn chồn, có chút không thể tin được vào suy đoán của mình.

Ý của Quý Thanh Dư là muốn giúp cô cầm sách bài tập?

Phục hồi lại tinh thần, Vu Hạ khoát tay nói năng có chút lộn xộn: “Không cần đâu, như vậy rất làm phiền cậu. Vẫn còn thời gian, tớ chờ Dao Dao về đi nộp là được.”

Khóe miệng Quý Thanh Dư khẽ nhếch lên, chậm rãi đem toàn bộ sách bài tập lấy đi: “Không có việc gì, không phiền toái, coi như nhận lỗi___”

“......Cái gì?”

“Thay sách bài tập của tôi”

“......”

Vu Hạ kiên trì lấy một tập đề thi trên bục giảng chạy chậm theo Quý Thanh Dư ra khỏi phòng học.

Ở giữa hành lang có rất nhiều người, phần lớn là nữ sinh tụ tập ở phía cửa sổ hành lang nói chuyện phiếm.

Mà diện mạo của Quý Thanh Dư mặc dù đặt ở vị trí nào cũng đều nổi bật, Vu Hạ nhắm mắt đi theo sau cậu, chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đều rơi vào trên người cô.

Mặt cô từ từ nóng dần lên, nhịp tim cũng không tự giác đập nhanh hơn. Giờ phút này năm mười sáu tuổi ấy cô còn không biết nên che giấu cảm xúc như thế nào, chỉ có thể cẩn thận điều chỉnh lại hô hấp làm cho mình nhìn có vẻ bình tĩnh.

Vu Hạ đi ở phía sau Quý Thanh Dư, phảng phất có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người cậu. Mà đầu óc của cô toàn là câu nói kia của Quý Thanh Dư “Thay sách bài tập của tôi nhận lỗi.”

Cô lần đầu tiên gặp qua người như vậy.

Mà nếu không phải như vậy, Quý Thanh Dư cùng cô cũng chẳng thân lại vừa mới biết nhau được mấy ngày, đột nhiên liền cầm giúp cô sách bài tập?

Ngay khi Vu Hạ đang không ngừng suy nghĩ, người đi bộ phía trước không biết từ lúc nào đột nhiên dừng lại. Chờ cô lấy lại tinh thần, liền thấy khoảng cách đôi giày thể thao trắng trong tầm mắt càng ngày càng gần. Chưa kịp phanh lại, trực tiếp đập vào lưng của Quý Thanh Dư.

Chóp mũi Vu Hạ đau xót, theo bản năng lùi về sau nửa bước, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tớ......”

Còn chưa nói xong, đã bị Quý Thanh Dư mở miệng cắt ngang: “Không sao.”

Nói xong, Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt: “Tới văn phòng rồi, vào thôi.”

Vu Hạ đưa tay sờ sờ chóp mũi, cất bước theo sau vào: “Cô giáo, chúng em đến nộp bài tập.”

Ngô Thái Ngọc ngẩng đầu nhìn Vu Hạ một cái, vẫy tay nói: “Đặt bài tập ở đây đi, vừa đúng lúc cô có việc tìm em!”

Nói xong, Ngô Thái Ngọc lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ bảng biểu bằng giấy A4 đưa cho Vu Hạ: “Lúc nào em rảnh, đi thống kê thông tin của các bạn trong lớp chúng ta một chút, nộp cho cô trước ngày cuối tuần là được.”

Vu Hạ gật gật đầu: “Vâng em biết rồi cô giáo.”

Nói xong Ngô Thái Ngọc mới nhìn thấy Quý Thanh Dư ở phía sau: “Bạn học Quý Thanh Dư sao em lại tới đây, có chuyện gì sao?”

Giọng điệu Quý Thanh Dư thản nhiên đáp: “Không có chuyện gì, chỉ là giúp lớp trưởng đem bài tập xuống nộp thôi ạ.”

Ngô Thái Ngọc gần đầu không nói thêm gì nữa: “Được rồi, vậy không còn chuyện gì các em trở về đi.”

Thẳng đến khi trở lại phòng học, Vu Hạ mới phát giác lòng bàn tay sớm đã ướt như biển.

Cô nhìn bảng biểu trên mặt bàn, nhịn không được tim đập gia tốc.

Cô thành công rồi, cơ hội của cô tới rồi.

Lần này, cô có thể quang minh chính đại hỏi số điện thoại của Quý Thanh Dư.



Vào tiết tự học, Ngô Thái Ngọc lại đến bầu cử cán bộ lớp một lần.

Mới vừa khai giảng có nhiều việc, học kỳ này trường học lại có hoạt động lớn hơn nữa còn dồn rất nhiều nhiệm vụ giảng dạy và nghiên cứu lên người giáo viên. Thường xuyên phải đi họp nên Ngô Thái Ngọc nghĩ đến việc chọn thêm một vài cán bộ để lớp có tổ chức kỷ luật khi không có giáo viên.

Tuổi trẻ 16,17 tràn đầy năng lượng ai chẳng muốn ở trong lớp có một chức vụ, hơn nữa cuối kỳ còn được cộng thêm điểm hạnh kiểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »