Chương 35

Vu Hạ: ‘Không phải, tiết sau giáo viên Sinh học có việc, tự học.”

Quý Thanh Dư thản nhiên “À” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Vu Hạ hiện tại cũng không rảnh suy nghĩ lung tung, trong đầu đều là việc buổi chiều dọn dẹp chuyển đồ vào phòng cùng với chuyện học bổng. Với tình trạng học tập của cô, đoán chừng là không lấy được học bổng.

Cô ngồi vào chỗ của mình và chia bài thành ba tổ dựa theo số người trong mỗi tổ, sau khi chuông reo, Vu Hạ đem bài thi đứng trên bục giảng: “Tiết này giáo viên Sinh học có việc, lớp chúng ta tự học.”

Nói xong, Vu Hạ đem bài thi đặt ở bàn đầu mỗi tổ, từ bàn đầu tiên theo thứ tự truyền đến bàn cuối cùng.

Nền tảng môn Sinh của Vu Hạ không tồi, nửa phần đầu bài thi đối với cô không có gì khó khăn, nhưng làm đến gần cuối cô lại gặp khó khăn lớn ở câu hỏi về đường di truyền.

Chuông tan học vang lên, các bạn học đều đem bài từ phía dưới truyền lên. Từ bạn học của bàn đầu tiên lần lượt đặt bài thi lên bục giảng, cuối cùng sẽ từ Vu Hạ thu lại mang tới văn phòng.

Nhưng lần này Vu Hạ chưa giải được câu hỏi cuối đề, làm nửa ngày cũng không giải được.

Cô ngẩng đầu dùng bút chọc chọc Tống Dao: “Dao Dao cậu đã làm xong chưa?”

Tống Dao: “Làm xong rồi nha, sao vậy?”

Vu Hạ mấp mím môi: “Có thể làm phiền cậu giúp tớ thu bài tập toán của ngày hôm qua được không, cô giáo Ngô bảo tớ hết tiết này nộp lại cho cô. Tớ vẫn còn một chỗ vẫn chưa làm xong.”

Tống Dao hết sức đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

“Cám ơn cậu Dao Dao.”

Nói xong Tống Dao khoát tay, liền đứng dậy giúp cô thu lại bài tập.

Tầm mắt Quý Thanh Dư dừng trên mặt Vu Hạ hai giây, thấy vẻ mặt chăm chú của cô, không nói gì.

Tống Dao rất nhanh liền giúp Vu Hạ thu bài tập xong, chỉ còn lại của cô và Quý Thanh Dư.

Tống Dao đem bài tập đặt trên bục giảng, trở về hướng tới chỗ Quý Thanh Dư nói: “Bài tập.”

Quý Thanh Dư cầm lấy bài tập trên bàn, lướt qua Vu Hạ, từ trên đầu cô đưa cho Tống Dao. Cũng không nghĩ Tống Dao không đỡ được, hai người đồng thời thả tay, điện quang thạch hỏa phát ra trong lúc đó(*), sách bài tập trực tiếp đập trên đầu Vu Hạ.

(*)Điện quang giữa đá và lửa: nguyên văn là 电光火石之间 chỉ ánh sáng của điện và lửa của đá, ý chỉ thời gian diễn ra nhanh.

“A____”

Vu Hạ hoảng sợ, theo bản năng rụt đầu lại.

Trong nháy mắt sách bài tập rới xuống, Quý Thanh Dư nhanh tay đỡ được mới tránh làm cho Vu Hạ bị đập lần thứ hai.

Thấy thế, Tống Dao khẩn trương nói: “Hạ Hạ xin lỗi thực xin lỗi, cậu không sao chứ, đều tại tớ cầm không chắc, cậu thế nào rồi?”

Vu Hạ lắc đầu an ủi cô: “Không có việc gì không có việc gì, thực sự không đau.”

Tống Dao lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, bài tập tớ đã thu xong giúp cậu rồi, tớ đi vệ sinh một cái, trở về cùng nhau giúp cậu mang bài tập xuống văn phòng.”

Sau khi Tống Dao đi rồi, Vu Hạ vội vàng làm xong câu hỏi cuối cùng, cũng không chú ý tới những người khác. Ngay khi cô viết xong chữ cuối cùng, lúc cất bút đi, bên cạnh đột nhiên âm thanh Quý Thanh Dư truyền đến: “Cậu thực sự không sao?”

Vu Hạ sửng sốt, cô kìm lại cảm xúc hỗn loạn của mình, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, một quyển bài tập có thể đau được bao nhiêu.”

Nói xong, Vu Hạ cầm bài thi đến bục giảng sắp xếp lại, lại đặt một quyển sách bài tập toán lên. Ngay tại lúc Vu Hạ xác nhận lại nhân số chờ Tống Dao trở về____

Tầm mắt đột nhiên nhiều hơn một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.

Hô hấp Vu Hạ ngừng một lát, gần như trong nháy mắt não cô liền hiện ra bộ dáng chủ nhân của đôi tay này.

Lúc cô ngẩng đầu nhìn, Quý Thanh Dư đang sắp xếp lại những cuốn bài tập dày cộm trong tay.

Vu Hạ đột nhiên không biết cậu muốn làm cái gì: “Quý Thanh Dư? Cậu làm gì vậy?”