“Vâng.” Nói xong, Vu Hạ về phòng ngủ của mình.
Nhiệt độ bên ngoài rất cao, lúc Vu Hạ quay về phòng ngủ thì trên túi đựng kem đã đọng thành một lớp nước, kem bên trong cũng nhanh chóng tan ra.
Cô xé vỏ kem, cẩn thận muốn lấy kem bên trong ra nhưng kem đã tan chảy, vừa cầm lên nó đã rơi vãi trong hộp nhựa, cuối cùng Vu Hạ đành phải cho tất cả kem trên que bỏ vào trong hộp nhựa, sau đó dùng cây que lấy ăn từng chút một.
Cách này vẫn là lúc trước Vu Cường đã dạy cho cô.
Nghĩ vậy, Vu Hạ thở dài, sau đó lắc đầu, từ sau vụ kia Vu Cường đã không phải là người cha hòa nhã dễ gần như trong trí nhớ của cô nữa rồi.
Sau khi ăn kem xong, Vu Hạ làm nốt bài tập còn lại hôm nay vẫn chưa hoàn thành xong. Làm xong cô lại lật mấy trang sách tham khảo mới mua hôm qua, dựa vào kiến thức trên sách làm thêm hai bài hình học.
Sau khi làm xong, Vu Hạ lấy quyển nhất ký màu xanh lam từ trong ngăn kéo ra, mở một trang mới, cúi đầu viết lên trên đấy ——
03.09.2010 trời trong xanh
Cậu ấy gọi tên tôi. Hai lần.
Nghỉ giữa giờ buổi sáng, Vu Hạ bị Ngô Thái Ngọc gọi vào văn phòng.
Vu Hạ: “Cô tìm em ạ.”
Thấy người tới, Ngô Thái Ngọc bỏ đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nói: “Đơn xin ở lại trường của em đã được duyệt rồi.”
Nói xong, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một túi văn kiện đưa cho Vu Hạ: “Khu nhà số 1, phòng 301, bên trong là đơn xin ở lại của em cùng chìa khóa phòng.”
Vu Hạ mấy ngày nay cũng mới biết được từ trong miệng của Tống Dao. Bởi vì là tỉnh trọng điểm, ký túc xá của nhất trung Lâm Giang rất đông người ở lại. Có rất nhiều học sinh ở thị trấn xung quanh đến học, nếu không có biện pháp đi lại bình thường đều có thể ở lại ký túc xá của trường.
Tầng một và tầng hai là ký túc xá của giáo viên, tầng ba đến tầng năm là ký túc xá của học sinh.
Vu Hạ gật gật đầu, khéo léo nói: “Cảm ơn cô Ngô.”
“Chìa khóa chỉ có một cái, em tự mình giữ cẩn thận. Để đề phòng, tốt nhất nên chuẩn bị riêng một cái. Hằng ngày, ký túc xá đóng cửa lúc 9h tối, cuối tuần kéo dài đến 10h. Nếu cuối tuần không trở về phòng cần phải đi xuống dưới tìm dì ở đó xin phép, em nhớ kỹ rồi chứ?”
Vu Hạ gật gật đầu: “Em nhớ rồi cô Ngô.”
Ngô Thái Ngọc: “Vậy thì tốt.”
“Cô giáo, vậy khi nào em có thể chuyển đến ở?” Bởi vì lần đầu nói dối Vương Nguyệt Mai cho nên Vu Hạ cấp bách hy vọng nhanh chóng được chuyển vào sớm.”
“Lúc nào cũng được.” Nói xong, Ngô Thái Học như chợt nhớ ra cái gì: “Đệm và chăn em có thể không cần chuẩn bị, đầu học kỳ có học sinh chuyển đến ở, nhưng sau không biết vì sao lại chuyển trường, chăn đệm của em ấy đã thanh toán xong hết rồi, em là người mới vào có thể trực tiếp dùng.”
Vu Hạ gật đầu: “Tốt quá cảm ơn cô. Lần trước em nói với cô chuyện xin học bổng đã có thông tin gì chưa ạ?”
Ngô Thái Ngọc: “Học bổng cần em cung cấp giấy chứng nhận hộ nghèo, phải đem giấy tờ nộp lên trên.”
Đầu ngón tay Vu Hạ nắm chặt lại, cô và Vương Nguyệt Mai mới từ Giang Bình đến đây, có thể lấy giấy chứng nhận chỗ nào? cũng không thể trở về Giang Bình tìm người chứng minh.
Cô mấp máy mím môi, có chút gian nan mở miệng: “Cái đó......cô giáo, trường chúng ta không còn trợ cấp khác sao? Trợ cấp không cần dùng đến loại giấy tờ này.”
Thành tích nhập học của Vu Hạ không tồi, người cũng thông minh, Ngô Thái Học cũng không giấu giếm: “Trường của chúng ta hằng năm cũng có học bổng, ba người đứng đầu trường sẽ được thưởng theo thứ tự là 5000 tệ, 3000 tệ và 1000 tệ. Em có nền tảng tốt, có thể cố gắng thử xem.”
Vu Hạ gật đầu: “Em sẽ cố gắng, cảm ơn cô Ngô.”
“Không có việc gì, có gì khó khăn nhớ nói với cô.” Nói xong, Ngô Thái Ngọc cầm lấy tập bài trên bàn làm việc: “Tiết sau giáo viên Sinh học có việc các em tự học, em đem bài thi xuống lớp phát cho các bạn. Sau đó thuận tiện đi thu bài tập Toán ngày hôm nay đem lên đây.”