Chương 32

Vu Hạ đưa tay cầm lấy chai ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, nước có ga hương vị cam ngọt ngào cùng với sự nhẹ nhàng khoan khoái của vị giác tràn ra trong nháy mắt. Cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, lập tức xuyên từ ngũ tạng lục phủ thẩm thấu đến toàn tế bào trong cơ thể cô.

Đúng là uống rất ngon.

Nửa sau của quá trình, để ngăn mình nói chuyện gì đó với Quý Thanh Dư, Vu Hạ cúi đầu chuyên tâm ăn mì, mãi đến khi ăn xong mới ngẩng đầu lên lần nữa.

Cũng không ngờ, tầm mắt vừa khéo bắt gặp Quý Thanh Dư buông đũa xuống, trái tim Vu Hạ nhịn không được nhảy lên hai nhịp, giằng co hai giây, Vu Hạ kiên trì nói: “Cảm ơn cậu hôm trước đã giúp tớ chọn sách tham khảo.”

Câu này của cô không đầu không đuôi, Quý Thanh Dư sửng sốt một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Không có gì, mời tôi ăn kem là được rồi.”

Bạn bè của Quý Thanh Dư không ít, bình thường cũng là dáng vẻ lúc đứng đắn lúc không, nói chuyện không nghiêm túc nhưng lại có bộ dáng rất nghiêm túc. Thi thoảng lừa nhau một chút, anh cũng không thấy nói vậy không có vấn đề gì.

“À, được.” Vu Hạ gật đầu: “Lần trước nói mời cậu vẫn chưa có thời gian, lần này cùng nhau đi đi.”

Quý Thanh Dư không đáp lại, đứng dậy chào hỏi với ông chủ, cất bước đi về phía cửa, anh đẩy cửa cho Vu Hạ đi trước, lúc đóng cửa mới từ từ nói:

“Ăn không hết, cứ nợ trước đã.”

Vu Hạ: “…..” Được thôi.

Sau khi hai người ra khỏi cửa liền trực tiếp đi đến tiệm bán đồ ăn vặt cách đó không xa, Vu Hạ mở tủ lạnh ra lấy một chiếc kem rẻ nhất giá một đồng, sau đó nhìn về phía Quý Thanh Dư: “Cậu muốn ăn cái nào thì tự chọn một cái đi.”

Quý Thanh Dư cúi đầu, nhìn qua tủ lạnh một vòng, cuối cầm một cái giống hệt cô.

Thấy thế, Vu Hạ ngẩng đầu nhìn: “Cậu cũng ăn cái này sao?”

Cô còn tưởng Quý Thanh Dư sẽ lấy giống cái lần trước, nhưng cổ cô lại mắc kẹt lại câu đó, “Cậu mời tớ ăn ba đồng bây giờ lại lấy cái một đồng không cảm thấy thiệt thòi sao?”. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Quý Thanh Dư trước sau vẫn là không giống với cô.

Cuối cùng, Vu Hạ cầm hai cây kem thanh toán hai đồng tiền.

Sau khi ra ngoài, Vu Hạ: “Tớ phải về trước, mẹ của tớ đang chờ tớ về nhà.”

Quý Thanh Dư cầm chiếc kem kia gật đầu: “Tạm biệt Vu Hạ.”

Vu Hạ cong môi, lúm đồng tiền hiện rõ bên hai má: “Tạm biệt.”

Dứt lời, Vu Hạ xoay người ra đường lớn, đi về một hướng khác.

Tại chỗ, Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn nhìn về phía Vu Hạ đi, lại cúi đầu nhìn chiếc kem trong tay.

Sau đó, anh xé vỏ kem ném vào thùng rác, vừa cắn cây kem vừa đi về nhà.

Bạn cùng bàn mới của anh, vô cùng thú vị.

………

Vu Hạ đến cửa nhà đúng lúc chạm mặt Trương Văn Đông đưa Vương Nguyệt Mai về nhà.

“Mẹ, chú Trương.”

Ở trước mặt người lớn, Vu Hạ luôn luôn ngoan ngoãn.

“Tiểu Hạ đã về rồi, mau vào nhà với mẹ con đi.”

Thấy Vu Hạ đã về, Trương Văn Đông cũng không nói nhiều với Vương Nguyệt Mai nữa, chỉ dặn dò một câu lần sau tăng ca gọi anh đến đón em rồi đi khỏi.

“Ra ngoài ăn à?” Vương Nguyệt Mai vừa đóng cửa vừa nói.

Vu Hạ gật đầu: “Vâng, ra đầu ngõ ăn một bát mì, sau đó mua một cây kem rồi về.”

Vương Nguyệt Mai “ừ” một tiếng: “Vậy chuyện con ở lại trường đã xử lý xong chưa?”

Vu Hạ: “Con đã nộp đơn rồi, chủ nhiệm lớp nói ngày kia có thể chuyển đến.”

“Được, vậy đệm chăn của con thì sao, đến lúc đó mẹ giúp con chuyển qua đó nhé?”

Vu Hạ lắc đầu: “Bạn học nói giường ở phòng ngủ có đệm rồi, chăn mùa hè không nặng, con tự mang được.”

Vương Nguyệt Mai thấy thế thì không nói gì nữa: “Được, vậy con tự xử lý đi, có chuyện thì gọi điện thoại cho mẹ biết.”

Vu Hạ gật đầu: “Con biết rồi.”

“Được rồi, vậy không còn chuyện gì nữa, con đi vào làm bài tập về nhà đi, làm xong thì đi ngủ sớm chút.”