- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Hạ Dài
- Chương 31
Hạ Dài
Chương 31
Cô cẩn thận giương mắt nhìn tất cả mọi người trong quán, có một bàn là một người phụ nữ mang theo con gái, một bàn khác là mấy nữ sinh, bàn còn lại chính là cô.
Chính là… Cô sao?
Tim Vu Hạ đập nhanh hơn nữa, quan hệ của bọn họ đã đến mức người quen rồi sao?
Theo lý thuyết, bọn họ đã làm bạn cùng bàn ba ngày, không thể nói không quen, hơn nữa hôm nay cậu còn giúp mình chọn sách tham khảo, hẳn là…. xem như là quen biết đi?
Tính cách Vu Hạ chậm nhiệt, đối với định nghĩa bạn bè luôn mơ hồ, nếu không thì lớn như vậy cũng chỉ có một mình Trần Triệt là bạn.
Ngay khi tim Vu Hạ đập như trống, cô chờ mong người quen trong miệng Quý Thanh Dư là mình, lại không thể tin được người quen trong miệng Quý Thanh Dư thực sự là cô. ___
Giọng nói mát lạnh của thiếu niên vang lên từ đỉnh đầu: “Khéo vậy, cậu cũng đến đây ăn cơm à, bạn cùng bàn.”
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Vu Hạ dường như có vô số pháo hoa nổ tung, vỗ tay nhảy nhót.
Lưng Vu Hạ cứng lại, hơi chậm chạp ngẩng đầu nhìn, lắp bắp chào: “Thật….. Thật khéo.”
Khóe môi Quý Thanh Dư cong cong cười nhẹ, không nhìn ra cảm xúc gì, anh hất cằm nói: “Phía đối diện có người không? Tôi có thể ngồi cùng không?”
Trái tim Vu Hạ đập thình thịch, cô không dám nhìn thẳng Quý Thanh Dư, chỉ gật đầu: “Không có ai, cậu cứ ngồi đi.”
Quý Thanh Dư giơ tay kéo chiếc ghế đối diện cô ngồi xuống, thuận miệng nói: “Cậu cũng thích ăn mỳ của quán này à?”
Vu Hạ “Ừ” một tiếng: “Tớ vừa chuyển đến đây chưa được mấy ngày, chỉ ăn qua quán này.”
Quý Thanh Dư cười: “Vậy thật trùng hợp, đây là quán ngon nhất ở gần đây.”
Khi hai người nói chuyện, ông chủ đã bưng lên một bát mì vừa làm xong: “Ồ, các cháu là bạn học à?”
Quý Thanh Dư gật đầu cười nhận bát mì: “Cảm ơn chú Lưu.”
“Vậy các cháu ăn trước đi, chú bận việc đã.”
Sau khi ông chủ đi, Quý Thanh Dư đưa tay đẩy hộp ớt đến trước mặt Vu Hạ. Vu Hạ mím môi, vừa cúi đầu thêm ớt vào bát vừa nói: “Cảm ơn.”
Quý Thanh Dư không nói chuyện, nhìn cô thêm từng thìa ớt vào trong bát, ban đầu anh nghĩ Vu Hạ có thể ăn cay mới bỏ thêm nhiều nhưng sau đó mới cảm thấy không hợp lý.
“Đổ nhiều quá rồi.” Anh nói.
Lúc này Vu Hạ mới định thần lại, cúi đầu đã nhìn thấy ớt trong bát đã chất thành một núi nhỏ giữa bát.
Thấy thế, Quý Thanh Dư chậm rãi mở miệng: “Nếu cậu mỗi lần ăn đều thêm ớt nhiều như vậy thì có lẽ ớt của chú Lưu cũng không đủ để cho cậu ăn.”
Vu Hạ chợt cảm thấy mất tự nhiên chớp mắt một cái, ngay sau đó cầm đũa lên trộn mì trong bát, chủ động nói sang chuyện khác: “Cậu với ông chủ chỗ này rất thân nhau sao?”
Quý Thanh Dư: “Cũng được, trong nhà không hay nấu cơm nên tôi thường xuyên đến quán này ăn mì, vừa gần mà ăn cũng ngon, càng đến nhiều lần thì càng quen thôi.”
Vu Hạ nhìn xuống dưới, không nói nữa, cúi đầu ăn từng miếng mì nhỏ.
Nhưng hôm nay cho rất nhiều ớt, cô chỉ ăn được mấy miếng liền cay không ăn được nữa, cố chịu đựng nước mắt cùng nước mũi sợ không cẩn thận sẽ chảy ra.
Hai mắt Quý Thanh Dư liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy đến quầy lấy khăn giấy, lại mở tủ lạnh ra: “Chú Lưu, hai chai Bắc Băng Dương lạnh ạ.”
Vu Hạ dừng đũa một chút, sợi mì trơn trượt theo khe hở giữa đũa rơi trở lại bát.
“Này, tự cháu lấy đi.”
Trong lúc Vu Hạ sững sờ thì Quý Thanh Dư đã lấy hai chai Bắc Băng Dương quay lại.
“Bang bang” Hai tiếng, Quý Thanh Dư đã mở chai ra, anh đẩy một chai đến trước mặt Vu Hạ: “Mời cậu uống Bắc Băng Dương.”
Vu Hạ đưa tay sờ thân chai, cảm giác mát lạnh khẽ xuyên từ thân bình truyền qua đầu ngón tay: “Cảm ơn cậu.”
Trái tim Vu Hạ tê dại.
Lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai Quý Thanh Dư mời cô uống Bắc Băng Dương.
“Uống lạnh ngon hơn uống ở nhiệt độ bình thường, uống thử đi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Hạ Dài
- Chương 31