- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Hạ Dài
- Chương 3
Hạ Dài
Chương 3
Vu Hạ là người phương Bắc, so với các món chính cô vẫn thích ăn những thứ làm bằng bột mì hơn, đặc biệt là mì sợi. Lúc trước nghe nói Giang Chiết (Giang Tô và Chiết Giang) ăn nhiều mì hơn, bây giờ xem ra cũng không hoàn toàn như vậy.
Cô nhìn lướt qua, trong tiệm chỉ có sáu cái bàn, trong đó đã có năm cái đều có người ngồi, chỉ còn một chiếc bàn trống, bên cạnh là mấy nam sinh đang hút thuốc, trên bàn còn có mấy chai lớn màu xanh.
Do dự vài giây, Vu Hạ đi qua đó ngồi xuống, dù sao cũng không biết quán ăn khác cách đó bao xa.
Cô nhìn trên tường thấy dán bảng giá rồi gọi một phần mì rau cải rẻ nhất.
Trong lúc chờ mì ra, Vu Hạ cầm điện thoại chơi trò rắn tham ăn, vừa qua khỏi trận, di động liền rung lên.
Vu Hạ rời khỏi trò chơi, nhìn qua tin nhắn thấy một dãy số quen thuộc.
[ Trần Triệt: Tiểu Hạ Hạ đến Lâm Giang chưa? Cũng không báo cho anh trai một tin bình an hả?]
Trần Triệt là bạn từ nhỏ của cô, lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất tốt, chẳng qua người này từ lúc lên trung học không đứng đắn, đôi khi cô lười phản ứng lại với anh.
Vu Hạ mím môi, không thèm để ý lời cậu ta trêu trọc, cúi đầu đáp một cái [Tới rồi] liền cất điện thoại đi.
Mì sợi rất nhanh được làm xong, cô rất thích mì thô, Vu Hạ cúi đầu thưởng thức hương vị thấy không tệ lắm có chút hơi nhạt, cô cho một ít ớt và một ít giấm chua vào.
Ngay lúc cô cúi đầu ăn, nghe thấy nam sinh bàn bên cạnh nói: “Lão Quý lấy giúp tôi chai Bắc Băng Dương(*)”
(*)Bắc Băng Dương: nước uống có ga của Trung Quốc.
Một nam sinh khác cười mắng: “Hôm nay uống say rồi còn gọi bố của cậu đến đây?”
Tuy rằng là đang mắng người, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Vu Hạ là người này có giọng nói rất dễ nghe.
Nam sinh vừa nói chuyện vừa cười: “Bố Quý, bố Quý đi lấy giúp con chai Bắc Băng Dương được không?”
Một bàn khác lại tiếp tục trêu chọc, Vu Hạ không tiếp tục nghe nữa bởi vì từ nhỏ đã được Vương Nguyệt Mai giáo dục. Theo bản năng cô cảm thấy những nam sinh mười mấy tuổi hút thuốc uống rượu không được tốt lắm nên giữ khoảng cách với họ.
Bởi vì thất thần, Vu Hạ không cẩn thận bị sặc một miếng ớt, Vu Hạ ho khan vài cái, hai má đỏ bừng, cô buông đôi đũa đi ra trước quầy tìm chủ tiệm: “ Ông chủ cho một chai Bắc Băng Dương lạnh.”
Cổ họng Vu Hạ bị nóng rát khó chịu nên trong lòng muốn mua chai nước để uống, không chú ý người cầm chai Bắc Băng Dương bên cạnh là Quý Thanh Dư.
Nghe vậy ông chủ nhìn Quý Thanh Dư, sau đó có chút áy náy nhìn Vu Hạ: “ Ngại quá cháu gái, chai cuối cùng vừa mới bị mua mất rồi.”
Vu Hạ nhăn khuôn mặt nhỏ hồng hồng vì bị sặc, không đợi cô nói cô nói gì khác, một bàn tay dài trắng nõn những khớp xương rõ ràng cầm một chai Bắc Băng Dương đưa ra trước mặt cô: “ Cho cậu này.”
Vu Hạ chớp mắt một cái, phản ứng đầu tiên là ——- bàn tay này thật đẹp, giống như một tác phầm được điêu khắc vậy.
Cô phản ứng ngẩng đầu nhìn lên.
Nam sinh trước mặt cao hơn cô một cái đầu, nhìn có vẻ cao hơn 1m85, mặc áo sơ mi trắng, tay áo vắn đến khuỷu tay, bên dưới mặc quần bò màu xanh, thân hình cao lớn phẳng phiu.
Ánh sáng mờ ảo khiến Vu Hạ không nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy khóe miệng của nam sinh nhẹ nhàng cong lên, giọng nói lành lạnh rõ ràng: “ Không cần sao?”
Nhìn không đến một giây, hai má Vu Hạ có chút nóng lên, cô lấy lại tinh thần đưa tay ra nhận, dùng sức nói giọng nói đã bị khàn cô thấp giọng nói câu: “Cảm ơn.”
Quý Thanh Dư không trả lời, xoay người cầm một chai Bắc Băng Dương không lạnh trong thùng rồi đi về chỗ.
Anh đem chai đặt lên bàn, giọng tùy ý: “ Của cậu.”
Người đối diện nhận lấy: “Không đúng, không phải nói là lạnh sao?Trời đang nóng ai muốn uống nước thường chứ”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Hạ Dài
- Chương 3