Chương 29

Tống Dao tiếp tụ nói: “À, cũng có gì, chính là tớ cùng Vu Hạ đi đến tiệm sách tìm sách tham khảo, nhưng sách của tiệm có bản giáo dục Nhân dân và bản Giang Tô, chúng tớ không biết nên chọn bản nào, muốn nhờ cậu hỗ trợ chọn một chút.”

“À_____”

Trong điện thoại truyền ra một giọng miễn cưỡng lười biếng “À” và sau đó không nói thêm gì nữa.

Ngón tay Vu Hạ cuộn lại cùng một chỗ, trái tim đập thình thịch, trên mặt có chút nóng rần, căng thẳng đến mức cầm sách đọc để che đậy sự mất mát của mình.

Không có việc gì, cô và Quý Thanh Dư mới vừa biết nhau chưa được đến mất ngày, cậu không muốn giúp đỡ cũng là bình thường.

Vu Hạ nghĩ như vậy.

Bên này, Tống Dao vẫn đang nói chuyện: “À cái gì mà à, có giúp hay không đây!”

Quý Thanh Dư cầm di động tựa vào trên ghế sofa, dường như có chút đăm chiêu. Qua vài giây, cậu lười biếng cười: “Giúp, công chúa đã mở miệng rồi.”

Tống Dao: “Cái này khác không nhiều lắm!”

Quý Thanh Dư nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Cậu đem điện thoại đưa cho Vu Hạ.”

“Được, cậu chờ một chút.”

Nói xong Tống Dao đưa điện thoại qua: “Hạ Hạ, điện thoại của Quý Thanh Dư, cậu ấy bảo tự nói với cậu.”

Vu Hạ giật mình, theo bản năng cọ xát trong lòng bàn tay mới đưa ra nhận điện thoại: “Alo?”

Mặc dù cô đã cố gắng kiểm soát, nhưng bởi vì quá căng thẳng, giọng nói vẫn hơi có chút run, chẳng qua là truyền ra từ trong điện thoại nên âm thanh không rõ lắm.

Quý Thanh Dư cầm điện thoại bấm loa ngoài: “Cậu chọn sách tham khảo gì?”

Vu Hạ cúi đầu cầm tên sách tham khảo cùng tên nhà xuất bản nói ra.

Trầm ngâm một lát, Quý Thanh Dư mở miệng nói: “Hai bản này bản chất không có gì khác nhau, nhưng nền tảng của cậu không tệ, có thể lựa chọn trình độ cao hơn.”

Dừng một chút, Quý Thanh Dư nói ra hai cái tên bảo Vu Hạ đi tìm.

Vu Hạ ngước mắt lên liền nhìn thấy hai cuốn sách mà Quý Thanh Dư vừa nói kia: “Tớ tìm được rồi.”

“Ừ”. Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời: “Tìm được là tốt rồi. Về phần nhà xuất bản, mặc dù bản Nhân dân và bản Giang Tô đều có nội dung cơ bản giống nhau, nhưng nếu cậu tham gia kì thi tuyển sinh đại học ở thành phố này, vẫn nên đề nghị chọn bản Giang Tô hơn.

Giọng nói thiếu niên mát lạnh, từng chữ rõ ràng.

Vu Hạ lần đầu tiên nghe được Quý Thanh Dư nói một chuỗi dài như vậy.

Cô mấp mím môi: “Ừm, tớ biết rồi, cảm ơn cậu giúp tớ chọn sách.”

Quý Thanh Dư một bên cúi đầu đọc sách trong tay, một bên thuận miệng nói: “Cảm ơn thế nào?”

“Cái gì?” âm thanh của cậu quá nhỏ, Vu Hạ không nghe rõ.

Phục hồi lại tinh thần, Quý Thanh Dư thản nhiên nói: “Không có gì, ngày mai đến trường cậu mời tôi ăn kem là được rồi.”

Vu Hạ đồng ý.

Nói xong, Vu Hạ liền đưa điện thoại qua trả Tống Dao, điện thoại vẫn chưa tắt máy.

Lúc này mặt của Vu Hạ đỏ đến nỗi bỏng người, cô cúi đầu sợ bi Tống Dao phát hiện, cầm sách tham khảo chạy nhanh ra chỗ thanh toán.

Chờ cô thanh toán xong Tống Dao cũng tắt điện thoại, cầm truyện tranh đi tới: “Hạ Hạ, cậu thanh toán xong chưa?”

Vu Hạ gật đầu: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Tống Dao ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Ơ, Hạ Hạ, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

“Hả...Thật không?”

Vu Hạ chột dạ chớp mắt một cái, lấy tay sờ sờ lên mặt, nói qua loa: “Có thể là do thời tiết quá nóng, chúng ta đi nhanh thôi.”

Nói xong, Vu Hạ vội vã đẩy cửa tiệm sách ra ngoài.

Tại chỗ, Tống Dao ngẩng đầu nhìn điều hòa ở trước của tiệm sách, rõ ràng là rất mát mà!



Buổi tối sau khi về nhà, điều đầu tiên Vu Hạ làm là mở quyển sách tham khảo mới mua hôm nay, không biết có phải nguyên do yêu ai yêu cả đường đi hay không, ngay cả việc gặm công thức cũng không cảm thấy chán nữa.

Nửa giờ sau Vương Nguyệt Mai nhắn tin cho cô, nói hôm nay tăng ca tới đêm mới trở về, bảo cô tự giải quyết cơm tối.