Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Dài

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vu Hạ gật đầu: “Em đã biết, cảm ơn cô Ngô.”

“Không có gì, có gì khó khăn thì nhớ nói rõ cho cô biết. Cuối tháng thi xong, nếu có giấy hộ nghèo, cô có thể giúp em làm đơn xin trường học thử xem. À đúng rồi em có hứng thú với chức vị cán bộ nào trong lớp không?”

Vu Hạ: “Dạ?”

“Cán bộ lớp sẽ được cộng hạnh kiểm, càng có lợi với việc xin học bổng của em.”

Sau đó, Ngô Thải Ngọc nói với Vu Hạ mấy điều về trợ cấp học bổng. Nói xong, Vu Hạ mới cầm tờ giấy đồng ý ra khỏi văn phòng.

Trong đầu Vu Hạ vẫn suy nghĩ đến chuyện học bổng, vừa đi qua khúc cua thì đυ.ng phải một người sau tường.

“Ôi ——”

Vu Hạ la lên, cô ngẩng đầu thấy Quý Thanh Dư thì ngạc nhiên: “Cậu…… Sao cậu còn ở đây?”

Trái tim Vu Hạ nhảy loạn xạ, cô không biết Quý Thanh Dư đã đứng đây bao lâu, lúc nãy cô nói chuyện với cô Ngô có phải Quý Thanh Dư đã nghe được rồi không?

Trên mặt Quý Thanh Dư không biểu cảm gì, giọng nói nhàn nhạt: “Đi ngang qua.”

“Hả?” Vu Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bài thi trên tay anh, nếu cô không nghe lầm thì vừa rồi thầy dạy văn nhờ anh mang bài về lớp.

Quý Thanh Dư chậm rãi thu lại ánh mắt, thuận miệng giải thích nói: “Vừa mới đi rửa tay, để bài thi ở cửa sổ ngoài hành lang.”

Lúc này Vu Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, tin tưởng Quý Thanh Dư chỉ đi ngang qua quay lại lấy bài thi.

“Quay về thôi, sắp vào học rồi.”

“Được.” Vu Hạ mím môi, cất bước cẩn thận đi theo sau.

Cửa sổ ngoài hành lang mở ra, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, đuôi tóc cô nhẹ nhàng đong đưa, trong làn gió còn mang theo một mùi hương hoa quế nhàn nhạt.

Mấy ngày nay nhiệt độ ở thành phố Lâm Giang vẫn luôn xấp xỉ 38 độ, không khí khô nóng lạ thường, nhưng cũng may hôm nay có gió nhẹ lành lạnh.

Cánh hoa quế theo gió nhẹ bay vào, theo hướng cánh hoa bay tới, tầm mắt Vu Hạ dừng ở trên người Quý Thanh Dư.

Thiếu niên mặc áo đồng phục màu trắng ngắn tay, quần thể thao màu xanh lam, dáng người cao lớn định đạc, ngay cả bóng lưng cũng rực rỡ lấp lánh.

Mà bí mật cô cẩn thận chôn giấu dưới đáy lòng, cũng đang không ngừng mọc rễ nảy mầm.



Sự thật chứng minh, tin tức Tống Dao nhận được là chính xác, buổi chiều có tiết tự học, Ngô Thái Ngọc nói muốn bầu chọn lớp trưởng.

“Ai tự đề cử mình, có thể giơ tay.”

Phía dưới lặng ngắt như tờ giấy, như Tống Dao đã nói, chức lớp trưởng này cố gắng cũng không lấy lòng được nên không ai muốn làm.

Thấy vậy, Ngô Thải Ngọc đưa mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Vu Hạ: “Nếu không có ai thì cô tự chọn vậy, Vu Hạ em làm lớp trưởng.”

Vu Hạ sửng sốt, cô đang do dự có nên tự đề cử mình hay không, nhưng không ngờ Ngô Thái Ngọc lại trực tiếp chọn cô.

Nhất thời, toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên người cô, không đợi cô mở miệng, phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy của nữ sinh: “Cô ơi, em muốn làm lớp trưởng, muốn vì lớp mà cống hiến.”

Chỉ thấy Lương Tư Kỳ đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo như khổng tước.

Ngô Thái Ngọc thấy thế lộ vẻ khó xử, ngưng vài giây, cô mở miệng nói: “Như vậy đi, chúng ta bầu phiếu. Còn bạn học nào muốn đề cử không? Bây giờ bắt đầu ghi tên lên phiếu, hai phút sau cô cho người đi thu, số phiếu bạn nào nhiều hơn thì bạn đó làm lớp trưởng.”

Biện pháp của Ngô Thải Ngọc rất công bằng, mặc dù Lương Tư Kỳ không phục, nhưng vẫn liếc mắt nhìn Vu Hạ rồi ngồi xuống xé một trang giấy viết tên của mình lên.

Bên này, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, Tống Dao chắc chắn quyết liệt bầu cho Vu Hạ, bắt cả Giang Bình Dã cũng bầu cho Vu Hạ.

Bầu phiếu kết thúc, Vu Hạ giành chiến thắng với số phiếu nhiều hơn một cái.

Giang Bình Dã hóng hớt quay đầu lại nhìn Quý Thanh Dư: “Lão Quý, cậu bầu ai?”

Quý Thanh Dư lười biếng giương mắt: “Cậu đoán xem?”
« Chương TrướcChương Tiếp »