Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên mà Vu Hạ cần làm khi tan học là đến văn phòng của cô Ngô Thái Ngọc, cô muốn xin đơn đăng ký ở ký túc xá của trường.
Trên đường về lớp, Tống Dao vẫn luôn xin lỗi Vu Hạ: “Xin lỗi Hạ Hạ, hôm qua tớ đã xin bố cả đêm nhưng ông ấy vẫn không đồng ý cho tớ ở lại trường.”
Vu Hạ tốt bụng, không giận nói: “Không sao, hôm nay cậu giúp tớ nhiều rồi, tớ không giận cậu.”
Vu Hạ vẫy vẫy đơn xin trong tay: “Đến lúc đó hoan nghênh cậu tới phòng tớ chơi!”
“A Hạ Hạ cậu thật tốt, tớ yêu cậu quá đi mất!”
Vu Hạ cười: “Không có gì, về điền đơn thôi, cô giáo Ngô bảo tớ trước tiết sau phải đưa cho cô ấy rồi.”
“Đi thôi đi thôi.”
Vu Hạ đi đến cửa lớp, đúng lúc nhìn thấy Lương Tư Kỳ lại cầm bài tập đi tìm Quý Thanh Dư, bây giờ ngồi ngay chỗ của cô.
Tống Dao thấy thế thì nhíu mày: “Sao Lương Tư Kỳ lại tới nữa? Giờ còn ngồi chỗ của cậu!”
Vu Hạ kéo khóe môi: “Ai biết được, chúng ta ở đây đợi một lát rồi vào.”
“Aiz, từ từ!” Từ lớp 10 Tống Dao đã có mâu thuẫn với Lương Tư Kỳ, bây giờ vừa đúng lúc, tính tình cô chủ nhỏ lại nổi lên, cô ấy giữ chặt Vu Hạ: “ Tại sao cậu lại phải đợi một lát mới đi vào, đó rõ ràng là chỗ của cậu mà!”
Nói xong, Tống Dao liền kéo Vu Hạ đi vào trong lớp học.
Tại chỗ ngồi, Quý Thanh Dư khẽ nhíu mày, thần sắc uể oải, cơ thể hơi ngửa về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn qua tâm tình không được tốt lắm, môi mỏng nhẹ nhàng khép mở như đang nói gì đó.
Khi Vu Hạ và Tống Dao đi qua, nghe thấy Lương Tư Kỳ nhỏ giọng nói: “Cái kia…… Tớ nghe nhưng không hiểu, có thể giảng lại giúp tớ một chút công thức của bài này được không?”
Giữa mày Quý Thanh Dư nhíu lại, vẻ mặt có phần mất kiên nhẫn, không chờ anh trả lời, Tống Dao đã gõ lên bàn.
Lương Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn Vu Hạ, không thèm để ý nói: “Bạn học, tớ đang hỏi bài Quý Thanh Dư, cậu có thể đợi một chút được không?”
Quý Thanh Dư lại nhíu mày chặt hơn.
Vu Hạ mím môi, đang định trả lời thì Tống Dao cản lại: “Nếu không đợi thì sao, ai quy định nhất định phải ngồi thì mới hỏi được?”
Cô ấy nhìn lướt qua bài tập của Lương Tư Kỳ, thấy câu cô muốn hỏi là câu cuối cùng của đề vật lý, liền trào phúng nói: “Vả lại, bằng trình độ của cậu, Quý Thanh Dư có giảng thì cậu cũng đâu có hiểu?”
Người có quan hệ rộng nhất lớp là Lương Tư Kỳ, nhưng thành tích trong lớp vẫn luôn đứng cuối, lời Tống Dao nói cũng chính là sự thật.
Giang Bình Dã ngồi trên hóng hớt cũng không nhịn được mà cười một tiếng.
“Cậu ——” Mặt Lương Tư Kỳ lúc đỏ lúc trắng, nếu không phải Quý Thanh Dư còn ngồi ở đây, cô ta nhất định sẽ cãi lại.
Một lúc lâu sau, Lương Tư Kỳ cầm lấy bài tập, cố gắng duy trì hình tượng trước mặt Quý Thanh Dư, nói: “Trở về mình sẽ cẩn thận xem lại bài, cảm ơn cậu đã giảng.”
Nói xong, Lương Tư Kỳ xoay người rời đi, còn không quên trừng mắt với Tống Dao một cái, Vu Hạ không liên quan cũng phải nhận lấy ánh mắt sắc bén này.
“Hứ.” Tống Dao trợn mắt, sau đó nhẹ nhàng hất cằm: “Vu Hạ ngồi xuống đi, tớ nói cho cậu biết, cái loại người này cậu ít nói chuyện cùng càng tốt nếu không cô ta sẽ lên mặt cho xem.”
Vu Hạ mím môi: “Cảm ơn Dao Dao.”
Chuông vào học reo lên, từng người trở về vị trí ngồi của mình, cúi đầu tìm sách cho môn học tiếp theo.
Tiết này là tiết Ngữ Văn, Quý Thanh Dư lấy sách ngữ văn tùy tiện mở hai trang đặt trên mặt bàn, sau đó nằm trên bàn ngủ bù cả một tiết.
Không biết đây là lần thứ mấy trong tiết thầy Văn dừng mắt trên người Quý Thanh Dư. Cuối cùng không nhịn được, thầy ném viên phấn qua: “Quý Thanh Dư!”
Quý Thanh Dư cau mày, dáng vẻ buồn ngủ ngẩng đầu nhìn, có lẽ vì mới tỉnh ngủ nên mặt anh có phần sắc bén.