Qua khoảng một giờ Vương Nguyệt Mai mới trở về, trên tay còn mang theo một phần cơm, xem ra là bữa tối dành cho cô.
Cửa sổ trong phòng Vu Hạ vừa hay có thể nhìn ra đến sân, Vương Nguyệt Mai vừa vào của Vu Hạ liền nhìn thấy được.
Cô kêu một tiếng: “Mẹ”, sau đó đi đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Nguyệt Mai đem cơm đặt lên bàn: “Mẹ ăn ở bên ngoài rồi, mua cho con một phần cơm rang con thích ăn đây.”
“Cảm ơn mẹ.”
Vương Nguyệt Mai bỏ túi xách xuống: “Vậy con ăn trước đi, mẹ đi rửa mặt đã.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng.”
Nói xong Vu Hạ ngồi lên ghế, cúi đầu mở hộp cơm. Vương Nguyệt Mai mua phần cơm rang chân giò hun khói mà cô thích ăn nhất, còn nhiều hơn bình thường.
Vu Hạ nửa tiếng trước đói không chịu được, vừa nãy ăn hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng mới miễn cưỡng đỡ đói.
Cô đang ăn cơm, Vương Nguyệt Mai từ trong nhà vệ sinh bước ra: “Thế nào, có ngon không?”
Vu Hạ gật đầu: “Ăn rất ngon, mẹ có muốn ăn thử không?”
Vương Nguyệt Mai ngồi đối diện cô: “Không cần đâu, mẹ với chú Trương của con ăn thử bên ngoài rồi, còn là do chú Trương của con nói quán này cơm rang rất ngon.”
“Khụ khụ_ _”
Nghe vậy, cơm ở trong miệng không cẩn thận mắc ở yết hầu, khiến mặt cô đỏ bừng.
Vương Nguyệt Mai vội vàng lấy cho cô cốc nước: “Ăn cơm mà còn không tập trung, con mau uống nước cho thuận xuống.”
Vu Hạ nâng tay qua nhận, một lúc sau mới cảm thấy ổn lại.
Cô buông đôi đũa, thử thăm dò mở miệng: “Mẹ, con muốn nói chuyện này với mẹ.”
Vương Nguyệt Mai ngẩng đầu: “Chuyện gì vậy? Hết tiền tiêu sao?”
“Không phải ạ.” Vu Hạ theo bản năng mở miệng.
“Vậy làm sao cứ ấp a ấp úng?”
Vu Hạ mấp máy môi: “Con muốn ở lại ký túc xá trường học.”
Sợ Vương Nguyệt Mai không đáp ứng, Vu Hạ lại nói tiếp: “Con nghe bạn cùng học nói cuối tuần sẽ bắt đầu có tiết tự học, học liên tục đến chín rưỡi tối, ở lại ký túc xá có thể thuận tiện hơn một chút.”
Vương Nguyệt Mai: “Ký túc xá ở một tháng hết bao nhiêu tiền?”
Vu Hạ chớp chớp mắt, nghiêm túc cẩn thận: “Bạn học của con nói hình như ba trăm tệ một năm.”
Vương Nguyệt Mai có chút đăm chiêu, bà nhìn Vu Hạ nửa ngày không nói chuyện.
Vu Hạ cúi đầu, đôi đũa trong tay ăn cơm không theo một trình tự nào cả, ngay lúc Vu Hạ chuẩn bị tốt việc sắp bị ăn mắng, Vương Nguyệt Mai đột nhiên mở miệng: “Con muốn đi cũng được, vừa đúng lúc mẹ không có thời gian chăm sóc con, để con ở ký túc xá cũng đỡ lo.”
“Nói như vậy là mẹ đồng ý cho con ở lại ký túc xá?” Vu Hạ có chút không thể tin được.
Vương Nguyệt Mai liếc nhìn cô một cái: “Xem con vui chưa kìa, không phải chỉ là ở lại ký túc thôi sao.”
Nói xong, bà cầm ví da bên cạnh lấy ra vài tờ tiền đặt lên trên mặt bàn: “Thủ tục ở lại thế nào, ngày mai đến trường trở về nói cho mẹ biết. Mẹ sẽ đưa con tiền phí sinh hoạt hàng tháng, một tháng ba trăm con tự chi tiêu tiết kiệm.”
Vu Hạ như trút được gánh nặng, cô gật đầu ngữ khí đều nhẹ nhàng đứng lên: “Con biết rồi mẹ, con sẽ chi tiêu tiết kiệm.”
“Đúng rồi, điện thoại của chú Trương tặng con con lấy ra dùng đi, hiện tại cũng không còn ai dùng tiểu linh thông(điện thoại đời cũ) nữa.”
Nói xong, Vương Nguyệt Mai đứng dậy quay trở về phòng: “Con từ từ ăn, ăn xong sớm còn làm bài tập nữa.”
“Vâng.”
Vương Nguyệt Mai đi đến cửa phòng, Vu Hạ nhìn thấy bóng dáng bà đột nhiên hô lên một tiếng: “Mẹ.”
Không biết vì cái gì, chóp mũi Vu Hạ đột nhiên hơi cay: “Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vương Nguyệt Mai khoát tay, không nói gì cất bước đi vào phòng ngủ.
Vu Hạ lại ăn thêm mấy miếng cơm rang, nhưng cơm rang nguội rồi có chút ngán, dạ dày cô đau quặn một trận, Vu Hạ ăn mấy miếng rồi không ăn tiếp nữa.
Cô cúi đầu nhìn phần cơm kia thật lâu rồi mới đứng dậy thu dọn.
Tất cả đều sẽ tốt lên. Sớm muộn cũng sẽ đến.