Chương 22

“Cái gì mà tự học?” tầm mắt Quý Thanh Dư liếc qua.

Giang Bình Dã: “Trường chúng ta bắt đầu từ lớp 11 không phải đều có tiết tự học sao, học tới 9h30 tối sẽ kết thúc.

Tống Dao hoài nghi nhìn cậu ta một cái: “Tin tức này của cậu là thật hay giả vậy? Lần trước lớp 11 không phải đến 8h30 sao, làm sao đến miệng cậu lại thành 9h30 rồi?”

Giang Bình Dã: “Ai biết được, dù sao thầy cô trong văn phòng đã nói là như vậy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Dao nhăn lại: “Hả? Sẽ thực sự học đến tận tối sao, chín giờ trời tối đen rồi.”

“Không việc gì phải sợ, dù sao chúng ta cũng cùng đường tôi đưa cậu về nhà.”

Nói xong Giang Bình Dã nhìn Vu Hạ: “Còn mỗi Vu Hạ thôi, giao cho lão Quý đi, dù sao cũng đều ở gần ngõ Thanh Bình lại còn tiện đường! Tôi lần này sẽ không tranh giành với lão Quý, để cho cậu ấy cảm nhận được lần đầu bảo vệ hoa sứ.”

Tống Dao trợn mắt: “Quý Thanh Dư nhà người ta còn cần cậu dạy hả, năm lớp 10 hoa muốn được cậu ấy bảo vệ xếp thành một hàng dài rồi không phải sao?”

Tim đích danh Vu Hạ đập nhanh hơn, cô không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Quý Thanh Dư, cúi đầu theo bước chân của Tống Dao đi về phía trước.

Đoạn đường lúc sau, Giang Bình Dã cùng Tống Dao đấu khẩu vài câu. Quý Thanh Dư nghiễm nhiên đã sớm thành thói quen khi hai người ấy ở chung chỗ, chỉ có Vu Hạ luôn bị làm cho buồn cười.

Rất nhanh đi đến cái đèn xanh đèn đỏ thứ hai, Tống Dao đứng tại chỗ cùng Vu Hạ nói lời tạm biệt: “Tớ đi trước nha Hạ Hạ, ngày mai gặp.”

Vu Hạ: “Bye bye, ngày mai gặp.”

Giang Bình Dã tay khoác trên người Quý Thanh Dư, cũng cùng với Tống Dao vẫy tay: “Tạm biệt, hôm nay có việc không tiễn cậu được.”

“Hừ, ai cần cậu tiễn.” Tống Dao không phản ứng lại với cậu ta, nói với Quý Thanh Dư một câu liền xoay người đầy sức sống chạy theo một hướng đi khác.

Giang Bình Dã một tay khoác trên vai Quý Thanh Dư: “Lát nữa tôi muốn cùng Quý Thanh Dư đến tiệm net nhất quyết phân thắng bại.”

“À.” Vu Hạ gật đầu.

Giang Bình Dã cười: “Đi thôi, vừa đúng lúc tiệm net cũng ở gần ngõ Thanh Bình, chúng tôi thuận thuận tiện đưa cậu về rồi lại đi tiệm net.”

Trái tim Vu Hạ đột nhiên trầm xuống, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, đầu óc bay nhanh suy nghĩ đối phó: “Tớ đột nhiên nhớ ra tớ muốn đến tiệm sách mua mấy quyển sách tham khảo, không cùng các cậu trở về được.”

“Hả?” Giang Bình Dã theo bản năng gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều: “Vậy được thôi, cậu đi trên đường cẩn thận.”

“Ừm.” Vu Hạ gật đầu, hào phóng cùng Giang Bình Dã nói lời tạm biệt, nhưng nhìn qua Quý Thanh Dư bên này có chút chột dạ, cô không dám nhìn thẳng, vội vàng nói câu: “Bye bye” liền xoay người đi về hướng đầu phố đối diện.

Quý Thanh Dư cái gì cũng chưa nói, sau khi Vu Hạ rời đi, liền xoay người cùng Giang Bình Dã hướng đi đến tiệm net ở ngõ Thanh Bình.

Mới vừa đi đến đầu ngõ, Quý Thanh Dư đột nhiên như có như không hỏi: “Đối diện cái phố kia có tiệm sách mới mở sao?”

Giang Bình Dã sửng sốt: “Không biết nữa, hình như không có. Sao vậy? Cậu cũng muốn đi mua sách?”

Quý Thanh Dư liếc nhìn cậu trông như đồ ngốc, cậu cười lạnh: “Mua sách tham khảo cái rắm gì.”

“Vậy cậu hỏi để làm gì?” Giang Bình Dã sờ đầu có chút khó hiểu.

“Không có việc gì, tới tiệm net nhanh đi không lại hết chỗ.”

“Đúng đúng, đi mau đi mau.”

.......

Vu Hạ muốn mua sách tham khảo là thật, chẳng qua cô sống ở đây chưa quen, đi nửa ngày ở con phố kia mới phát hiện bên phố đối diện có năm cái cửa hàng đều bán kim khí, không có tiệm sách nào. Bán toàn là chìa khóa và ổ khóa lớn.

Cô đi khoảng một vòng, lúc trở về đi ngang qua tiệm bán đồ ăn vặt mua vài viên kẹo nhét vào túi áo đồng phục, nghĩ ngày mai cho Tống Dao. Chung quy vẫn muốn trả nợ người ta một cây kem.

Thời điểm Vu Hạ về nhà Vương Nguyệt Mai còn chưa trở về. Cô giữ lại cửa cho Vương Nguyệt Mai, đi thẳng vào phòng làm bài tập.