Chương 17

“Tôi ở tiệm net đợi cậu bốn tiếng, cậu không nói một lời liền bỏ rơi tôi?”

Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, không có chút thành ý gì nói: “Vậy cho tôi xin lỗi cậu đi.”

Giang Bình Dã: “??? Cậu cố ý phải không?”

Quý Thanh Dư không lên tiếng trả lời, nâng tay đem balo đẻ ra chỗ trống phía sau, duỗi thẳng đôi chân dài trực tiếp chạm vào ghế của Giang Bình Dã: “Vậy cậu nói đi, làm sao bây giờ?”

Giang Bình Dã: “Cậu bỏ tôi bốn tiếng, tôi bắt cậu trả tiền đi tiệm net bốn ngày!”

Quý Thanh Dư hừ nhẹ, giọng nói mát lạnh cười nhẹ, thanh âm không nặng không nhẹ: “Bắt đầu tống tiền rồi?”

“Cái này tính là tống tiền? Đối với Quý thiếu gia mà nói là không đáng kể đi?”

Quý Thanh Dư cười nhạt: “Đi, không phải là bốn ngày thôi sao.”

Giang Bình Dã: “Một lời đã định!”

Quý Thanh Dư đảo tầm mắt qua Giang Bình Dã sao đó dừng lại trên mặt Tống Dao: “Các cậu nói chuyện gì vậy?”

“Ò, tớ và Vu Hạ đang nói chuyện ở lại trường thôi.”

“Ở lại?” Quý Thanh Dư hơi bất ngờ chớp mắt một cái: “Chú Tống đồng ý sao?”

Tống Dao lấy tay chống bên đầu: “Không biết, chờ tớ về hỏi thử, tớ cùng Vu Hạ hôm nay trở về hỏi người nhà. Nếu trong nhà đồng ý chúng tớ có thể ở lại cùng nhau.”

Quý Thanh Dư gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đối với con gái làm gì cũng phải đi chung với nhau.

“Đúng rồi, cậu đổi số điện thoại rồi sao? Ngày hôm qua tôi gọi cho cậu không được?”

Lúc này Quý Thanh Dư mới nhớ ra chưa nói với bọn họ về việc đổi số: “Mấy hôm trước mới đổi, phí thẻ trước đây không hiệu quả lắm.”

Nghe vậy, Giang Bình Dã vội lấy di động ra: “Mau đem số mới của cậu ra đây, nếu có thể gọi được hôm qua tôi cũng không phải chờ đén bốn tiếng.”

Quý Thanh Dư đưa mắt nhìn cậu ta một cái, lấy điện thoại ra đặt ở trên bàn, hừ lạnh: “Cậu được chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, tôi cũng không tin cậu hôm qua chờ bốn tiếng.”

Tống Dao cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy.”

Nói xong, cô kéo Giang Bình Dã một phen, cũng đem điện thoại của mình mang ra: “Nhanh lên đừng lề mề nữa, nhanh lưu số lại, lát nữa vào lớp rồi.”

Chờ Tống Dao cùng Giang Bình Dã lưu xong, Quý Thanh Dư mới lấy lại điện thoại trên bàn.

Lưu xong số điện thoại của Quý Thanh Dư, Tống Dao ngẩng đầu thuận miệng hỏi Vu Hạ: “Hạ Hạ số điện thoại của cậu là gì, chúng ta cùng trao đổi cho nhau.”

“Tôi cũng thêm!” Giang Bình Dã cười phụ họa.

Sau đó, Quý Thanh Dư cũng nghiêng đầu xem qua.

Cảm nhận được vài tầm mắt đang nhìn mình, Vu Hạ theo bản năng sờ điện thoại cũ trong túi đồng phục.

Tầm mắt cô dừng trên chiếc điện thoại đời mới màu hồng nhạt trên tay Tống Dao, nếu không nhầm, điện thoại của Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã cũng là điện thoại đời mới, giống với chiếc Trương Văn Đông đưa cho cô lần trước.

Dừng vài giây, cô rũ mắt xuống: “Tớ.....Tớ hôm nay không mang điện thoại.”

Quý Thanh Dư hạ mí mắt, chưa nói cái gì, nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt.

“À!” Tống Dao thần sắc uể oải chớp mắt một cái: “Vậy thật đáng tiếc hôm nay không thể trao đổi số rồi, chỉ có thể chờ lần sau cậu mang di động đi thôi.”

Vu Hạ miễn cưỡng cười nhưng vẫn gật đầu.

Rất nhanh liền vào tiết học, lần này là tiết tiếng Anh, cô cúi đầu lấy sách tiếng Anh ra, mắt thoáng nhìn qua chiếc điện thoại màu đen của Quý Thanh Dư trên bàn.

Vu hạ cụp mắt xuống.

Cũng không biết lần này đã bỏ lỡ cơ hội trao đổi số điện thoại với Quý Thanh Dư, lần tới không biết phải chờ đến khi nào.

Sau giờ giải lao là tiết thể dục, mới vừa tan học, Tống Dao liền kéo cô đến căng tin mua kem.

Căng tin của trường cấp ba số một không lớn nhưng bán rất đầy đủ, đặc biệt hiện tại là mùa hè, có rất nhiều loại kem để trong tủ đá, đủ loại màu sắc để lựa chọn, đa số là những nhãn hiệu mà Vu Hạ chưa từng thấy trước đây.

“Hạ Hạ, cậu ăn cái nào?” Tống Dao vừa nhìn xuống tủ đá tìm kiếm vừa hỏi cô.