Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Dài

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đi đến cổng trường, đúng lúc nhìn thấy Tống Dao và Giang Bình Dã. Chỉ có điều nhìn qua tâm trạng của Tống Dao hình như không được tốt cho lắm, Giang Bình Dã đang dỗ dành cô nàng, cả hai người đều không chú ý tới Vu Hạ.

Mãi cho đến khi ba người lên đến tầng ba, Giang Bình Dã mới phát hiện ra cô: “Vu Hạ, chào buổi sáng!”

Vu Hạ cười cười: “Chào buổi sáng!”

Tống Dao cũng quay người lại yếu ớt chào cô: “Chào buổi sáng Hạ Hạ.”

Thấy thế, Vu Hạ không nhịn được liền hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”

Giang Bình Dã nhỏ giọng đáp: “Cãi nhau với người nhà, tan học cậu an ủi cậu ấy đi.”

Vu Hạ gật đầu ra dấu tay “ok”: “Không thành vấn đề.”

Vu Hạ đi đến chỗ ngồi, Quý Thanh Dư còn chưa đến, cô lấy sách trong balo ra bắt đầu ngồi học.

Sau khi đã sớm học xong, Vu Hạ đã biết được chân tướng trong miệng Giang Bình Dã, liền bắt đầu an ủi Tống Dao.

Buổi sáng cô có ghé qua tiệm bán đồ ăn vặt mua kẹo sữa Thỏ Trắng liền lấy đưa qua: “Dao Dao ăn kẹo không?”

Tống Dao buồn bã ỉu xìu nhận kẹo bóc vỏ cho vào miệng, hai má phồng lên, giống như con chuột hamster đang nhét đồ ăn ở trong miệng.

Vu Hạ nghiêng đầu: “Cậu vẫn còn buồn sao?”

Tống Dao thở dài: “Đây là lần thứ ba trong tháng này tớ và bố tớ cãi nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy tớ sẽ ở lại trường học.”

“………..”

Tuy rằng nói là tháng này, nhưng mà tháng này mới trôi qua hai ngày thôi.

Cuối cùng, Vu hạ bắt chuẩn xác một tin tức: “Trường học của chúng ta còn có thể ở lại sao?”

Tống Dao gật đầu: “Đương nhiên có thể, nhất trung Lâm Giang vẫn đều có chỗ ở cho học sinh nội trú, nhưng học sinh nội trú tan học muộn hơn một chút. Bọn họ phải ở trên lớp nhiều hơn chúng ta một tiếng, hơn nữa chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà.”

Vu hạ có chút đăm chiêu: “Ồ, thì ra là như vậy!”

Tống Dao thấy thế hỏi: “Sao vậy, cậu cũng muốn ở lại hả?”

Vu Hạ gật gật đầu.

Nếu cô ở lại được như lời cô ấy nói, có thể tránh được chuyện xấu hổ như ngày hôm qua.

“Vậy thì quá tốt rồi!” Tống Dao hưng phấn nói: “Nếu cậu nói ở lại, tớ sẽ về nói với bố tớ cũng muốn ở lại trường, tớ với cậu có người cùng nhau đồng hành!”

Vu Hạ cười cười: “Được nha, chẳng qua là tớ nghĩ như vậy, tớ còn phải về nhà thương lượng với mẹ một chút.”

“Chúng ta tối nay trở về nói chuyện đi, trong nhà đồng ý ngày mai có thể tìm cô giáo Ngô để xin!”

Vu Hạ gật đầu: “Ừ.”

Đang nói chuyện, Vu Hạ đột nhiên cảm thấy có người đi qua, mang theo một đợt gió. Ngay sau đó cái ghế bên cạnh bị kéo ra.

Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Quý Thanh Dư mặc áo đồng phục ngắn tay màu trắng, cùng quần đồng phục dài màu xanh lam, tóc tựa hồ ngắn hơn so với ngày hôm qua một chút.

Nhìn thấy Quý Thanh Dư tới, Giang Bình Dã ngửa đầu nhìn anh: “Không hổ danh là cậu, hôm qua đến muộn nửa tiết, bị giáo viên mắng cho một trận, hôm nay đến muộn luôn một tiết, cậu đây là đang so tài cùng với cô giáo Ngô hả?”

Quý Thanh Dư nhấc mí mắt lên liếc cậu ta một cái, đem balo ném lên mặt bàn nói: “Hôm nay tôi có lý do, hơn nữa ông đây xin phép rồi ok?”

Giang Bình Dã “chậc” nhẹ một tiếng, đổi sang chuyện khác bắt đầu tính sổ: “Đúng rồi, hôm qua cậu bảo về nhà một chuyến rồi lại tới, như nào lại không tới, tôi đợi cậu cả một ngày đến trời tối mới phát hiện bị cậu lừa!”

“.........”

Lông mi Vu Hạ nhẹ run lên, vỏ kẹo nắm trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Hóa ra là ngày hôm qua Quý Thanh Dư muốn tới tiệm net đó.

Trên mặt Quý Thanh Dư không có biểu cảm gì dư thừa, ngửa thân mình ra sau, lấy từng cuốn sách đặt lên bàn với vẻ mặt tự nhiên.

Anh bình tĩnh dùng ánh mắt liếc nhìn Vu Hạ một cái rồi lập tức thu hồi, chậm rãi mở miệng: “Quên mất.”

Giang Bình Dã: “?”
« Chương TrướcChương Tiếp »