- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Hạ Dài
- Chương 15
Hạ Dài
Chương 15
Quý Thanh Dư nở nụ cười, không nói đồng ý hay không. Sau đó nói sang chuyện khác: “Nhà cậu cũng ở gần đây?”
Vu Hạ gật đầu: “Ừ, vừa mới chuyển tới được mấy ngày.”
Quý Thanh Dư không nói gì nữa, không khí liền rơi vào trầm mặc.
Cảm nhận được không khí xấu hổ, Vu Hạ theo bản năng nắm lấy dây đeo balo của mình, lần đầu thấy bản thân mình không hoạt bát, nếu như cô có thể giống các nữ sinh khác biết cách nói chuyện thì tốt rồi.
Nghĩ đến điều này, trên mặt Vu Hạ dần dần nóng lên, kem trong miệng cũng không còn vị gì nữa, cô nhanh chóng ăn xong cây kem rồi vứt vào thùng rác ở phía sau, nói câu tôi về nhà trước liền vội vàng chạy đi.
Quý Thanh Dư nhìn thoáng qua bóng dáng chạy lướt qua vội vàng, không nghĩ nhiều, xoay người đi theo một hướng khác.
Vu Hạ từ con phố khác nhìn thấy Quý Thanh Dư rời đi mới quay trở lại đường về nhà mình, lúc cô đi tới đầu ngõ thấy chiếc xe kia đã đi rồi.
Thời điểm về đến nhà, cổng sân đã mở to, Vương Nguyệt Mai đang dọn cơm chiều bưng từng món lên bàn.
Vương Nguyệt Mai giương mắt nhìn cô một cái: “Hôm nay sao về muộn vậy, mau đóng cửa lại rồi qua đây ăn cơm.”
Vu Hạ gật gật đầu sau đó nghe theo.
Đi vào sau, Vu Hạ thoáng nhìn thức ăn trên bàn, tổng cộng có ba món, hai món thịt và một món chay, nhìn qua không giống Vương Nguyệt Mai làm, giống đồ ăn của khách sạn đóng gói mang về.
Vương Nguyệt Mai cầm bát đũa đi tới, thấy Hạ Vu vẫn đeo balo đứng ở cửa thúc giục lên tiếng: “Đứng đó làm gì nhanh đem balo đi cất rồi ra ăn cơm.”
“Vâng” Vu Hạ lên tiếng, đem balo của mình vào phòng cất.
Đầu óc Vu Hạ có chút hơi loạn, cô thở dài một hơi rồi mới mở phòng bước ra ngoài.
Lúc ăn cơm, Vương Nguyệt Mai hỏi tượng trưng vài câu về việc học của cô ở trường, Vu Hạ cũng không còn gì để nói với bà sau khi trả lời mấy câu bà hỏi, đáp lời xong, cô liền cúi đầu ăn cơm, sau đó ngoại trừ tiếng bát đũa va chạm vào nhau không ai nói chuyện với ai nữa.
Ăn xong cơm chiều, Vu Hạ nói: “Con sắp tốt nhiệp rồi.” Sau đó xoay người trở về phòng ngủ đóng cửa phòng lại không đi ra ngoài nữa.
Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng vòi vòi nước chảy cùng tiếng va chạm của bát đũa, một hồi lâu về sau, Vu Hạ nắm bút thở dài.
Buổi tối, Vu Hạ mới làm xong bài tập môn cuối cùng, cửa liền truyền đến tiếng gõ: “Tiểu Hạ.”
Vu Hạ: “Sao vậy mẹ?”
“Ngày mai mẹ phải đến đơn vị từ sáng sớm, sẽ không cùng con ăn cơm được, tiền ăn tuần này mẹ để trên bàn, đừng đến trường muộn nhé.”
Vu Hạ mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Vâng, con biết rồi.”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, Vu Hạ mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ của cô và mẹ ngày càng trở nên căng thẳng.
Cô khẽ thở dài, quay đầu lại tiếp tục thu gọn sách vở.
Thu dọn xong, Vu Hạ lơ đãng nhìn đến chai Bắc Băng Dương đang để trên bàn học, lại một lần nữa nghĩ đến lần gặp cậu thanh niên trong trẻo vào thời điểm không thích hợp đó.
Qua một lúc sau, cô cúi đầu mở ngăn kéo lấy ra một cuốn nhật ký, mở ra một trang mới viết lên vài chữ:
Ngày 01.09.2010
—–Quý Thanh Dư
Ngoài trời ve kêu từng trận, ánh trăng sáng tỏ.
Vu Hạ ngẩng đầu ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời, lại cúi đầu xuống viết thêm vào cuốn nhật ký vài chữ:
——-Ánh trăng của tôi
–
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, chuông báo thức đúng giờ đánh thức Vu Hạ.
Cô đẩy cửa phòng đi ra ngoài, liếc nhìn phòng khách thấy trên bàn ăn để một xấp tiền, nhìn ra hẳn là có khoảng mười tờ, nhận ra là tiền ăn tuần này của cô.
Vu Hạ đem tiền nhét vào trong túi quần, sau đó đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, đúng sáu giờ rưỡi cô vội vàng xách balo đi ra ngoài đầu ngõ để mua đồ ăn sáng, vừa đi vừa giải quyết bữa sáng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Hạ Dài
- Chương 15